Archive for the ‘Nguyễn Thị Khánh Minh’ Category

Nguyễn Thị Khánh Minh


Anh ra đi ngày 18 tháng 2, 2021. lúc 1:38 sáng.

Nhạc trầm âm thấm buốt xương da
Không một ai thấy ta vừa chết…
*

Anh nói
Tui một đời chỉ học tu thơ
Tim ban sơ nuôi hoài ánh lửa
Soi đêm đài. Điểm mặt ngu ngơ

Một bóng anh đi. Dặm trường con chữ
Từ hòn đất nâu. Bụi ớt quê nhà
Cánh chuồn mỏng kêu mưa. Trời cố xứ
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Chúng tôi nhận được tin buồn thi sĩ Nguyễn Lương Vỵ đã mãn phần ngày 17/2/2021 tại California, Hoa Kỳ. Xin đăng lại một tản văn của nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh về thơ của ông như một nén hương lòng. (Sáng Tạo)


Thi sỹ Nguyễn Lương Vỵ

Vâng. Tôi đã nhìn thấy chúng qua gương một dòng trong. Những viên cuội lấp lánh nắng mai. Những viên cuội lung linh trăng rằm. Phản chiếu mầu sắc tĩnh và động. Những viên cuội lắng vào thẳm sâu giấc mơ của dòng -dòng chữ long lanh- ánh lên những gửi gắm của thời gian. Ta có thể nghe được gì từ nơi không nguồn cội và lồng lộng hư vô huyền nhiệm?

Có một ngày buồn trong khí đông phai, tôi về bên dòng ấy, nhìn những viên cuội Lục Huyền vang âm trong dòng chảy Tám Câu, tung hứng qua vần điệu, ngữ nghĩa, của Nguyễn Lương Vỵ (NLV) -nhà thơ luôn gây cho tôi bất ngờ qua mỗi thi phẩm của ông-. Tám Câu Lục Huyền Âm, ký tặng tôi vào tháng 3. 2013. Trời Calif. đã dợm sang xuân, có trong tay một tập thơ, một không gian riêng, hẳn nhiên là tôi có đủ ba lý do để hưởng cái thú vui đã thuộc cổ xưa này. Và thơ ấy kéo tôi về không khí Đường Thi. Mái nhà thơ Đường càng ngày càng ít kẻ, gần như bằng không, tìm về đụt nắng che mưa chữ nghĩa. Thế mà NLV đã ghé vào cung kính ngả nón chào, và kiểu như là, “thưa các tiền bối, giờ xin thưởng lãm một kiểu thơ Đường-Việt.” (Thật ra dùng chữ Đường-Việt ở đây chỉ là cách nói để tạm phân biệt thôi).
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh


Andrea Bocelli hát Amazing Grace
(AP Photo/Luca Bruno)

Bóng mùa Đông

Bóng tối mở đầy trời đất
Mắt trần gian thảng thốt trừng sâu
Muôn ngõ âm thanh ruồi nhặng

Có vườn khuya mọc nghìn nấm trắng
Ác mộng khua mùi tử khí lau nhau
Người nằm xuống mộ đêm thầm lặng
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Vào mùa Thanksgiving của năm 2020, trong khí lạnh của những ngày giữa thu, tôi đọc thơ, làm thơ trong cảm xúc tràn trề biết ơn và hân thưởng, với đời, với quê hương, với gia đình, với người. Tất cả đã làm nên tôi, nuôi sống tôi, và đã để lại trong tôi những ký ức đẹp đẽ. Xin gửi đến mọi người, như một lời tạ ơn.

1.

NGHE NGÂM THƠ BUỔI SÁNG
Kính tặng nghệ sĩ Mai Hiên

Hồng trần thảng thốt bên hiên
Lời thơ về giữa giấc thiền sớm mai
Mộng đời bặt tiếng bi ai
Ta hay là giọng ngân dài? – Hư vô…
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Kính thưa Thi Sỹ, bạn tôi, Nguyễn Lương Vỵ, hình như đến một tuổi nào đó ai cũng nghĩ, về-thu-xếp-lại thôi… Với hai tập thơ đánh dấu nửa thế kỷ làm thơ, thì quả là một sự thu xếp quá lộng lẫy, huy hoàng, không biết nói gì ngoài lòng cảm thán bạn một đời Tu Thơ, như bạn từng nói nhìn trong thơ thấy đạo/ nhìn trong đạo thấy thơ… Nguyễn Lương Vỵ đã sống trọn vẹn với Đạo Thơ như một bằng chứng đẹp nhất của sự tận hiến.

Nhiệm mầu thơ

Tặng Thi Sỹ Nguyễn Lương Vỵ

Một hơi thở vào thật sâu
Đem ta cả phút ban đầu. Tới đây
Nhân gian thực mộng hiển bày…

Một hơi thở ra mây bay
Phương Ý *kia. Phương mộng này. Trước sau
Ô hay một chấm ban đầu…

Và ta lại ở nhiệm mầu trang thơ
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Trăng xanh*

Trăng mở vòng tay tôi hát
Vườn khuya hóa biển
Vô tận tôi sóng nhạc trải dài

Trăng bước bước chân tôi
Vườn khuya hóa bóng
Vô tận hình nhân. Bóng đổ mòn hơi
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Khi chỉ mới đọc truyện đầu tiên, truyện mang tên của tựa đề cuốn sách, Mặt Trận Ở Sài Gòn của Ngô Thế Vinh, tôi đã có ước muốn, được hỏi ngay, những anh hùng mà ông đề cập đến trong truyện này, hiện giờ họ ở đâu, họ ra sao, và tôi muốn gửi đến họ, rất muộn, lòng ngưỡng mộ, tri ân và cả nỗi sầu buồn. Và tôi cũng muốn nói ngay với tác giả, khi đọc tới đoạn này, tôi đồng tình với chủ trương của các nhân vật trong truyện:

… “Diều Hâu” là biệt danh ông bác sĩ đặt cho tính hiếu chiến của tôi. Xem ra ai cũng có vẻ bực bội về những tin tức xáo trộn ở Sài Gòn. Ông tiếp:

– Tụi sinh viên có đứa nào bất mãn, Diều Hâu cứ việc hốt hết đem lên căn cứ 7 giao cho tôi.

… Cầm lấy ly rượu như muốn bóp vỡ trong tay, thiếu tá Bính giọng gay gắt hơn:

– Cứ để tôi thì khỏi cần tốn phi tiễn với lựu đạn cay. Chỉ cần mấy cỗ đại liên trí mấy đầu phố.
Xem ra chính trị đã làm phân hóa giữa chúng tôi. Rồi ông quay sang hỏi ông Bác sĩ:

– Sao Docteur Zhivago, ông nghĩ sao về tụi sinh viên tối ngày chỉ biết có biểu tình phá rối ấy? (Mặt Trận Ở Sài Gòn, tr. 27-28)
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Chẳng phải hồng thủy không phải hạt nhân cũng chẳng súng đạn chiến trường,
Chúng nhảy nhót trong thinh không
Bầy quỷ nhỏ với mình mẩy đầy gai đỏ
Xuyên qua đoàn người xâu thành sợi xích dài trong điệu luân vũ của thần chết
Ai nghe được gì trong vũ bão của sợ hãi
Ai nghe nhịp tim nào còn được đập trong hạnh phúc của sống sót?

Đã bắt đầu mùa xuân

Mưa đang rơi trên thềm những hạt bong bóng vỡ ra tan vào nhau, chúng âu yếm tan vào nhau, thì thầm mùa xuân đến… Đám lá vàng đã qua “thời cách ly” mùa đông gọi nhau về tụ họp trên cành theo vẫy gọi sum vầy của xuân đâm chồi nẩy lộc. Chim vẫn bầy đàn hót…
(more…)

Trịnh Y Thư


Nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh (Photo: Trịnh Y Thư)

Cho đến năm 2019, nhà thơ Nguyễn Thị Khánh Minh đã có 12 tập thơ xuất bản, Ngôn Ngữ Xanh là tập gần đây nhất do Văn Học Press xuất bản và phát hành đầu tháng 10/2019 trên Barnes & Noble. Thơ chị cũng xuất hiện thường xuyên trên các trang mạng văn chương, trong và ngoài nước. Nhà thơ Du Tử Lê, khi còn tại thế, đã không ngần ngại nói “Thi Ca và Nguyễn Thị Khánh Minh là một hôn phối lý tưởng.”

Nhân dịp tập thơ Ngôn Ngữ Xanh ra mắt độc giả yêu thơ, tôi hân hạnh được chị dành cho ít phút nói đôi ba chuyện, về thi ca cũng như phi thi ca. Dưới đây là nội dung cuộc nói chuyện.

Trịnh Y Thư (TYT): Bà nhà văn Mỹ Joyce Carol Oates có lần bảo văn chương và mộng mơ có cùng một nguyên do, một động lực thúc đẩy. Thơ chị được nhiều người đánh giá là những giấc mơ, hay giấc chiêm bao. Nhưng không phải những giấc mơ Siêu thực, trôi ra từ tiềm thức hay vô thức, mà từ ý thức, từ một thực tại. Chị nghĩ sao về đánh giá này? Theo chị thì “thơ” và “mơ” có là một không?
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

… Một chút gì thật vội không chờ đợi ai, mãi mãi là một gạch nối vô hình giữa những gì đã qua và sẽ tới, cái đương là bát ngát mênh mông người có thấy? Những câu thơ ghi vội vàng như hành động mở cửa sổ một buổi sáng ngó ra khu vườn, từ đó ta thấy đôi khi trời xanh, có chim hót, vài khi bắt gặp những đám mây trắng không hẹn cúi nhìn xuống đời dưới kia, nhưng cũng có khi bàn tay đâm bất động giữ chặt lấy song cửa, mắt ngó mông lung về một cái gì thoáng trôi…

Bóng nhạn đã bay mất hút trời xa, gió mơn man gợn nhẹ mặt hồ, đâu là ảnh, đâu là hình?

Và như thế một thoáng ngoài kia… (Vũ Hoàng Thư)

Nghe tiếng chim hót sớm mai mấy câu Thiền Thi của Thiền Sư Hương Hải, Nhạn quá trường khôngNhạn không có ý để dấu/ Nước không có tâm lưu bóng (Thích Thanh Từ dịch). Ảnh hình chớp mắt trong biến dịch của phút đang là, người thơ, ngay nơi đã và sẽ ấy, bật ra Một Thoáng, tràn đầy, an nhiên, khinh khoái. Không tràn đầy sao được khi sống bát ngát nơi cái đương là mênh mông. Chẳng an nhiên sao khi biết rõ rằng một chút gì thật vội không chờ đợi ai. Và trong phút giây có mặt ấy, người thơ đã khinh khoái điểm danh, một khuya sớm/ bóng sương buông/ cơn trường mộng/ cuộc vô thường là tên (Chiều Tím). Ngay tựa đề Một Thoáng đã gợi lên một sự liên tục (tôi muốn nhấn mạnh, liên tục) trực nghiệm về những khoảnh khắc lúc tâm yên ả cùng thân trong hiện hữu ấy. Đó thiết nghĩ chẳng phải là một pháp tu hay sao?
(more…)

Nguyễn thị Khánh Minh
Tặng Nguyễn Lương Vỵ cùng sinh nhật tháng 5.


Nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ

Đang thong thả dong ruổi những ngày góc phố cà phê, đang yên tâm những lần đi bác sĩ, lúc nào tôi cũng có người bạn thân tình Nguyễn Lương Vỵ (NLV) đón đưa, chia sẻ, đùng một cái, anh nằm viện, mổ tim. Đã hơn một năm từ ngày trái tim thơ ấy bị nghẽn mạch, giờ NLV vẫn đang ngày ngày trông nắng đến nắng đi nơi phòng bệnh. Từ khung cửa sổ ấy tôi thấy hoa tím vàng rơi đầy vào một ngày mùa thu đến thăm anh. Nhìn và hình dung những giây phút sớm khuya đâu đó của anh:

…sương rơi nương bóng thềm rêu nhạt
lá rụng nghiêng vai giọt nắng tràn…

… ngồi im nghe nắng khuya đang vỡ…

một vạt nắng chiều giăng tiếc nhớ
hai hàng mưa bụi đẫm thương mong…
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Một ngày hè

Dẫy bỏng mầu xanh
Đất cong người ngó
Lửa trong nắng ấy
Đem ngày tới
Lửa trong ngày ấy
Cháy lan màu phượng đỏ
Cháy loang nỗi sợ
Những bóng lá nào còn có thể rơi xuống
Những tiếng động nào còn có thể lay động
Những bước chân nào còn có thể đi
Lời nói bốc khói
Hạt lệ cũng đang bốc khói
Những thành phố, những con đường bốc khói
Người ta đang chụm lửa cả thời gian
Đứng ở đó, một ngày mùa hè, bất động
Mắt nhìn tôi hạn…

Trời ơi. Tôi nhớ những cánh chuồn chuồn bay trước cơn mưa
Rồi nó bay vào trong câu thơ hạnh phúc…
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh


The Dream
Marc Chagall

Xứ chiêm bao

Dường như tôi đã đứng ở đó
Nơi ánh sáng đã lọc hết cặn đêm
Cùng hệ lụy ác mộng
Những thầm lặng nhẹ nhàng trỗi dậy
Trong suốt. Nhẹ bẫng. Run rẩy
Những tia nhìn không còn phải dấu kín nỗi đau
Như bình minh tung nắng
Như hàng cây bung lá
Như con đường mở rộng
Ngày đêm đếm sự trôi qua
Bằng trật tự nhịp nhàng của tiếng chim hót. Hoa nở và tàn
Mưa nắng thuận mùa. Đi và đến
Cánh đồng lúa lên bông trĩu hạt
Dưới những mái nhà kia có người ra vào
Quây quần bên bữa ăn đầy đặn
Bảo bọc bé thơ, ca hát và đi học
Nơi góc vườn kia. Dưới nắng sớm và chiều thu
Có Emily ngồi làm thơ bên cửa sổ
Dường như tôi đã đứng ở đó
Và nhặt được một đóa hoa hồng
Thơm chiêm bao
Nơi. Những vì vua họp bàn vì hạnh phúc lê dân
Những người lính gác mùa màng
Những người già và nhà thơ ngồi kể chuyện thần tiên
Trong bờ đêm bay rất nhiều đom đóm
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh
Như một món quà sinh nhật tặng Thu Vàng.


Thu Vàng
Huyền Chiêu

Dường như thời gian vừa lẫy một nhịp. Dường như tôi lọt vào khe hở của huyễn ảo, trôi ngược về không gian thần thoại. Có đường xanh hoa cỏ chim chóc của cô bé quàng khăn đỏ, có những giấc mơ đời thường của cô bé bán diêm, may mắn là tôi không gặp con chó sói hung dữ cũng như không bị cô đơn giá lạnh làm tắt những ước mơ, mà gặp một cô Hội An duyên dáng, có tiếng hát tuyệt vời, chinh phục cảm xúc tôi từ buổi sơ ngộ mùa thu năm nọ…

Để cảm và sống một dòng chảy khác của thời gian như thế chẳng khác nào ân phước, nó là sự đậu trái của một chuỗi những phút giây hạnh phúc, đủ sức mạnh làm cho người thụ hưởng cảm thấy như mình trôi với nhịp đẩy đưa rất mộng ảo của thời gian, tôi đang được như thế, khi bạn mở ra một cánh cửa cho tôi hít thở tràn trề hương cổ tích, nơi tôi gọi bạn là Tấm, trực gọi như thế trong niềm cảm khoái, biết ơn.
(more…)

Giấc mơ

Posted: 24/12/2018 in Nguyễn Thị Khánh Minh, Thơ

Nguyễn Thị Khánh Minh

1.
Ngọn sóng nhỏ nhoi. Nụ cười
Tung tôi đôi cánh. Biển khơi. Là ngày
Nắng trôi, và tôi trôi đây
Hình như ai đó. Vẫy tay, bảo chờ
Không biết phía nào, Giấc mơ

2.
Có khi tôi nối hai điểm bằng đường thẳng
Có khi bằng đường cong
Có khi bằng con đường dích-dắc
Có khi lại bằng những dấu chấm
Tưởng rất gần
Mà nối hoài
Hụt hơi
Không đến
Riết rồi, tôi đặt tên
Điểm ở đầu kia
Là Giấc Mơ
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Vô nghĩa

Nói gì
Nói bậy
Nhìn gì
Nhìn sai
Nghe gì
Nghe tạp
Hứa gì
Hứa hão

Nói gì
Nói láo
Nhìn gì
Nhìn gian
Nghe gì
Nghe xuôi
Hứa gì
Hứa cuội
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh
Tặng Nguyễn Lương Vỵ, mừng bạn vừa qua cơn mổ tim, bạn lại cùng thơ rong chơi ngày tháng…


Nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ
Ảnh chụp bởi Uyên Nguyên

Có ánh nắng vùi quên trong mắt
Và tiếng chuông nhẹ lắm. Trong tim
Nhẹ như thời gian trôi lặng im
Khan giọng gió đêm về rung cửa
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

1.
Ban mai đến
Ngày đưa tôi đến
Lời hôm qua mối đùn
Lời hôm qua xanh cỏ
Mớ ý nghĩ nháo nhào tiếng sấm
Cơn mưa bất ngờ xóa sạch những vết chân
Không biết sao tôi nhớ đến dấu lông ngỗng của nàng Mỵ Châu
Con đường trắng nỗi đau thơ dại
Nước mắt Mỵ Nương rơi lạc trong mưa
Tìm đâu đá xanh
Cây bàng đổ bóng chờ xuống ngõ nhà đen thẫm
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh


Thiếu nữ Đà Lạt rừng đổi màu
dinhcuong

Chiếc lá cong lên sắc ấm của màu đang độ. Ngày reo mỏng cánh chuồn đưa tôi qua sông nắng. Trời trải xanh. Chiếc lá thấm mật. Nắng nhìn xuống. Buổi trưa đầy đặn dâng lên…

Trong vắt biển trời làm chúng ta chết khát. Tia nắng đang làm nên trong mắt ta điều kỳ diệu, bình minh lại có thể mọc ra từ chân trời bé xíu ấy. Sẵn sàng dọn cho chúng ta một ngày.

Một ngày vô cùng đầy đủ. Chúng ta hít thở bằng nhịp tinh khôi trái tim vừa biết đập.

Sự mướt non của sinh ra. Sự mạnh khỏe của lớn lên. Rồi kết hoa. Đậu trái. Đã đến lúc nghe được hương thơm. Và quả chín.
(more…)

Thơ

Posted: 24/01/2018 in Nguyễn Thị Khánh Minh, Thơ

Nguyễn Thị Khánh Minh

1.
Nơi không gian thơ
Có thời gian cho lời đọng lại
Thầm thì đi. Bước chân đi mãi

Nơi bóng mát thơ
Khoảnh khắc chữ cho lời rơi xuống
Nghe lắng nghe. Quán tự tại thanh âm

Nơi lửa thơ
Những con chữ nhóm lời cháy đỏ
Thắp mặt trời cho những giấc mơ

Nơi biển thơ
Những con chữ bung lời nắng dậy
Đó là ban mai mỗi ngày được thấy

Bật lên triều xanh của lời
Chắp lên đôi cánh của lời
Bay xa bay xa. Trái tim của một người trao gửi
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Trong những điện thư gửi cho bạn hữu anh em, Nhà Thơ Đỗ Nghê (Đỗ Hồng Ngọc) thường cho đọc những bài thơ ngắn mà anh thường gọi là “thơ trời ơi.” Trời ơi là chuyện không đâu. Trời ơi là tiếng kêu ngạc nhiên. Trời ơi để diễn tả sau đó một vui mừng, một âu yếm. Trời ơi là tiếng than trong cơn bi sầu. Trời ơi đôi khi lại là bótay.com. Mà vì sao lại thốt lên như thế? Vì cảnh đời tang thương ngẫu lục. Vì sáng trưa chiều tối vút qua thoắt cái tất cả đều biến dịch trong từng khoảnh khắc. Trời ơi, Mới Hôm Qua Thôi…

Đến và đi là chuyện thường, biết những thay đổi kia là đương nhiên, thế nên, như hành giả đi ngao du trong đất trời thưởng thức phút giây đang đến rồi đi không vướng bận, sảng khoái đón nhận tất cả như chuyện trời ơi mà nhắn nhe chia sẻ với bạn đồng hành.
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Mùa Vu Lan. Mùa suối ngọt của tình mẫu tử. Mùa hoan hỷ của lòng biết ơn Cha Mẹ.

Để nghe lòng mình được thấm đẫm niềm vui an lạc vị tha ấy. Để thấy lòng được ngân vang hạnh phúc trong những lời thơ…

Muốn mình mãi hạnh phúc để Thưa Mẹ như Nguyễn Lương Vỵ, … Vâng thưa Mẹ! Con lần theo nếp áo / Áo sờn vai, hai bóng, một vuông chiều / Chiều rất thẳm chiều rất trầm yêu dấu / Như chưa từng. Thưa Mẹ! Biết bao nhiêu… Biết bao nhiêu, biết bao nhiêu, chỉ hạt lệ là đủ lượng để trả lời cho câu hỏi ấy. (Thơ NLV, Hòa Âm Âm Âm…)

Muốn mình đối diện được với Cao Xanh như TrangĐài Glassey Trầnguyễn khi ấp ưu núm ruột mình … khi yêu một người / là ta được chiêm ngắm dung nhan của Thượng Đế/ mẹ cũng vậy / trong phút đầu gặp con / con chào đời / trời đất thở ra tơ…(Thơ TGT, Mùa Yêu Con)
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Tất cả cảm hứng thi ca đều chỉ là giải mã những giấc mơ – Hans Sachs


Chim
Thái Tuấn

Tiếng chim ríu rít mách tôi sự trong trẻo ban mai trao lòng tin cậy. Bóng đêm mở nỗi sợ cho tôi tìm ra ánh sáng bờ vai nương tựa. Những vì sao tặng tôi cách nhìn ngây thơ giản dị. Gió cho tôi đôi cánh và đường bay của mơ ước con người. Bóng mây tan nhắc tôi mỗi phút giây ở lại bên mình yêu dấu. Tiếng cười bé thơ cho tôi nghe reo vui lời tâm kinh bát nhã.
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Vào quán nụ cười xin mua một nụ
Cười thật to cho vỡ nỗi điên
Thời buổi buồn và điên xôm tụ

Vào quán đêm xin vay một giấc
Mơ thật ngon. Và ngủ cho quên
Đời ngoài kia đêm nổ tan tành mộng

Vào kịch đời khóc thêm nước mắt
Mặt nạ vui son phấn cười khan
Màn kịch hạ cùng nhau hê rửa mặt
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Đêm. Nhớ cha

1.
Đêm. Con nhìn lên trời
Những vì sao rất nhỏ…
Những vì sao rất xa…
Xin một vì sao tỏ
Thắp mừng sinh nhật cha

Đêm. Con nhìn lên trời
Trời quen mà thăm thẳm
Muốn quay về, một nơi
Bên lòng cha đầm ấm…
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh
Tặng Duyên


Duyên
dinhcuong

Những con đường nắng gọi. Leng keng tiếng chuông người đưa thư reo ngát cổng hoa sứ. Những lá thư hẹn hò năm tháng. Ta yêu nhau tuổi hai mươi. Trời sài gòn rất thơ. Nắng sài gòn rất lụa. Nên em hoài áo trắng. Nên anh yêu mầu áo ấy vô cùng*. Ơi thi sĩ nhịp tim dịu mềm cỏ mật.

Những con đường mưa xanh. Trời sài gòn rất nhạc. Nhạc sài gòn rất mộng rất điên mơ … thà như giọt mưa rơi trên mặt duyên em tóc ngắn học bài ngoan bên cửa sổ người từ trăm năm về ngang trường Luật chút đong đưa tiễn người mai xa phố, mộng mị hành trang nhớ hạt mưa thơm sài gòn hút bóng đường xa thương người thơ cô độc**.
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Kiều mỵ

 
Mỵ Nương

Lưu ly. Thuyền trôi bào ảnh
Buồn vang. Sáo âm sóng sánh
Trương Chi ơi hạt lệ nhỏ đi tìm

Tìm gì tăm cá bóng chim
Tìm gì trăm nỗi nổi chìm bóng mây
Ú tim cùng chung thủy vậy
Họa tìm nhau trong đáy ly tan
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh


Nằm võng
Thanh Trí

1.
Có phải là mình đã rơi
Lơ mơ như mộng giữa trời rất xanh
Giật mình, nên rơi quá nhanh

Ô hay là rơi bóng mình
Chân dung xúng xính một hình nhân đi
Nhớ xưa. Có một chữ Vì

Ngặt là chỉ một chớp mi
Buộc sao cho kịp thề nghì tóc tơ
Bập bênh hai cõi dạ thưa
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Làm người – quá đã!

Gửi Chương Chương yêu dấu

Làm cỏ. Làm cây. Thật thú vị
Nhưng sao bằng làm gió. Chạm vào khắp nơi. Nơi bao la trời nơi phên nhà nhỏ nơi khoảng cách long lanh hai chiếc lá nơi xôn xao mái tóc mà cô gái tưởng chỉ dành riêng thôi người yêu dấu.

Có cảm giác mình đã là con kiến bước đi bầy đàn êm ả. Đã là con ong chăm chỉ say mật ngọt mùa xuân quyến rũ. Đã là cánh chiền chiện liệng thơm đồng lúa quê nhà. Đã là họa mi gọi nắng tinh mơ trên từng ngõ nhân gian.
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

Ngày qua

Bảng pha mầu lấm lem ngày tháng bụi
Tiếng gió ngày xưa thổi ngoài khung tranh
Trời đóng lại. Một đường đêm thăm thẳm

Ánh nhìn lui tàn lụi những hoài mong
Không bước nữa, chân đóng đinh ngày tháng
Rêu trong người mối ẩm rủ nhau xông
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

nha_me_do_hong_ngoc_1

Lagi ngày con về

Cảm xúc bức hình Nhà Mẹ của anh Đỗ Hồng Ngọc

Có mùa xuân theo con về trước ngõ
Gọi Mẹ ơi. Hàng giấy đỏ xôn xao
Then cổng gỗ từ lâu rồi chưa mở
Trời Lagi mừng vội một câu chào

Có thời gian theo con về tung cửa
Hiên nhà xưa kỷ niệm mọc xanh um
Cội xoài vắng. Mầm cây khô nói mớ:
Ai về kia. Lẫn bóng mẹ mùa xuân…
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

happy_thanksgiving

Đêm. Từng đêm. Ai đã để ở đó những bó hoa tàn cột chân những trái bóng xanh đỏ những con thú nhồi bông hai mắt nút đen buồn bã. Cây chong chóng không gió. Những cánh mầu nói chuyện về những em bé chỉ còn để lại cái tên. Viết vội. Dòng nước mắt cong queo khô đáy nến. Ngọn nến đêm con mắt linh hồn ngơ ngác cháy nhấp nhô miếu đêm trôi dài tiễn biệt.
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

thieu_nu_tua_cua

Có người bảo chỉ nên sống cho hiện tại. Và vì hiện tại.
Đừng quay ngược một cách vô ích về điều không bao giờ trở lại
cũng đừng quá trông đợi ngày mai.

Nhưng. Bao nhiêu lâu đủ để gọi là quá khứ – Để quên?
Một lời anh vừa thốt?
Một lúc anh vừa thấy yêu thương?
Những thi thể vừa được vùi lấp?
Những nấm mồ vừa lên cỏ?
Dòng lệ vừa khô?
Phút giây vừa bật lên ngòi nổ?
Phải quên đi những điều- đáng lý ra phải nhớ- để đừng lập lại nỗi đau?
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

bui_giang-nguyen_thi_khanh_minh
Bùi Giáng và Nguyễn Thị Khánh Minh

BỨC TRANH SỐ 3*

Rong Rêu
Đá thốt nên lời
Mưa Nguồn Giáng xuống
Bùi ngùi trần gian

Đó là cặp lục bát tôi tặng Thi Sĩ Bùi Giáng, in trên tạp chí Thời Văn, hình như lúc ông bịnh nặng, hay lúc ông vừa mất (1998). Nhớ đâu năm 1997, Trần Quang Châu đem đến tờ báo Tuổi Trẻ Chủ Nhật, đăng bài thơ Buồn Vui của Bùi Giáng, trong đó có câu thơ kèm ghi chú: “(1) tơ tóc cũng buồn, tập thơ nguyễn thị khánh minh.” Sau này câu đó lại được in lại trong tập thơ của Bùi Giáng, Như Sương, 1998, do thân nhân in khi ông qua đời. Chỉ vậy thôi mà lúc ấy, tôi nhận bao bao nhiêu cú điện thoại của bạn bè… Thiệt là sức mạnh mũi tên bay của một cái tên, là Bùi Giáng. Cho tôi say chút ngất ngây.
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

trinh_y_thu
Nhà thơ, dịch giả Trịnh Y Thư

Nhờ duyên layout sách mà tôi được biết Nhà Thơ, Dịch Giả nổi tiếng Trịnh Y Thư (TYT). Ấn tượng đầu tiên gieo vào ý nghĩ tôi là, cái ông Nhà Thơ này khó quá. Tôi không nhìn qua phong thái Nhà Thơ, cũng không Dịch Giả, mà qua một trí thức, có học vị, nghề nghiệp ổn định, thì đó là một người mà tầm hiểu biết rất thuyết phục người đối diện, nghiêm nghị, ít nói, và cầu toàn – ít ra là trong việc layout mà tôi nhận thấy thế – Tôi thực sự căng thẳng. Hôm nay, xin thú thật với Nhà Thơ rằng, hồi nhận layout sách, tôi chỉ mới vừa tốt nghiệp sau mấy giờ học qua điện thoại do một anh bạn hướng dẫn. Và thế là thực tập ngay bằng Chỉ Là Đồ Chơi (CLĐC) của Trịnh Y Thư. (Có phải để ở đây lời xin lỗi không? Nhưng CLĐC cũng đạt yêu cầu đấy chứ, có điều ở đó tôi có chút buồn riêng. Và cũng xin nói thêm, CLĐC là cuốn thứ hai trong nghề dàn trang của tôi).
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

lavender_night

Đêm lọ lem lavender

Có tiếng kêu của một loài chim đêm. Hòa vào điệu vũ cỏ. Sương. Và hoa. Những đóa kèn của thiên thần đã đến giờ thổi. Long lanh hội. Tím lavender. Hối hả.

Em ơi. Em ơi. Dạ vũ ánh trăng và mộng. Em đi chưa?

Bước hoa reo. Tiếng gió nhịp chân quấn quít. Em nghe tiếng anh như tiếng lá vừa chạm xuống vai. Em nghe từ ánh mắt anh, dịu sáng những lời thơ ẩn giấu. Miên man môi đêm tím gió tím sương tím màu trăng cổ tích. Quay quay vòng xe cọng rơm mật ngọt. Cánh hoa thời gian chưa một lần nếm vị trôi qua…
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

ca_chet_hang_loat-vung_ang

Bóng biển

Biển ơi,

Bóng mẹ ngồi khung xương cong
Bóng thịt bóng da
Bóng đập phập phồng tim mẹ
Biển vời vợi xa
Biển không theo con về với khoang cá đầy
Nuôi vợ nuôi con nuôi mẹ nuôi dân chài những đời rất nhỏ
Biển theo con đi vào hàm cá mập
Hàm cá mập thời hải lý răng cưa chiếc vòi bạch tuộc
Bóng mẹ khô
Ôi con không về nữa
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh
Kính tặng Nhà Thơ Đỗ Hồng Ngọc

trang_tren_song_nuoc_menh_mong

Lại đến mùa Vu Lan. Những đóa hồng đỏ hạnh phúc bung nở vành môi vẽ một vòng xum vầy thỏ thẻ Mẹ Ơi. Những đóa hồng trắng ngân đọng nước mắt lung linh đôi bờ xa vắng âm vang tiếng gọi Mẹ Ơi. Trong niềm, vừa hân hoan vừa cảm động, tôi nhớ đến bài thơ về Mẹ mà khi đọc nhịp tim tôi như bị nghẹn,

Con cài bông hoa trắng
Dành cho mẹ đóa hồng
Mẹ nhớ gài lên ngực
Ngoại chờ bên kia sông
(Bông Hồng Cho Mẹ, Đỗ Hồng Ngọc)
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh

bia_tho_quynh-hoang_xuan_son

Nguyên câu thơ trên là, hồn nhiên một đóa nở ra vô thường, trong bài thơ quỳnh tôi viết năm 1996, tôi nhắc ra đây vì nhân hôm nay đọc bản thảo Thơ Quỳnh của nhà thơ Hoàng Xuân Sơn (HXS). Không tự nhiên mà tôi liên tưởng Quỳnh của HXS đến một loài hoa thay vì, rất có thể, là tên một người, bởi trong lời Thưa, tác giả nói, Những bài trong tập này, nếu được gọi là thơ; cũng chỉ là những hương sắc vô thường của đất trời bắt gặp, theo cảm nghĩ riêng của người viết. Trong một khoảnh khắc thoáng có, trăm ý rời cũng giống như quỳnh hương, thoạt đến, rồi tản mạn vào đêm.
(more…)

Nguyễn Thị Khánh Minh
Kính tặng nhà thơ Đỗ Trung Quân, chia sẻ cảm nghĩ nhân khi đọc bài thơ Hãy Tiết Kiệm thứ Còn lại Duy Nhất

tears_paul_huet
Tears
Paul Huet

Nếu

Nếu có thể khóc bằng hạt nước mắt trong trẻo nhất. Hẵng khóc. Để có thể hiến dâng mình một cách đầy hàm ơn, cuộc sống

Nếu có thể khóc bằng hạt nước mắt chia sẻ nhất. Hẵng khóc. Để có thể trao hết mình long lanh giây phút hoà âm

Nếu có thể khóc bằng hạt nước mắt thật tình nhất, hẵng khóc. Để có thể mở bàn tay xoa dịu nỗi đau.

Nếu có thể hãy rơi xuống những hạt nước mắt Người nhất. Rơi vang vang. Để nghe cùng nhau nhịp của trái tim.
(more…)