Thơ

Posted: 24/01/2018 in Nguyễn Thị Khánh Minh, Thơ

Nguyễn Thị Khánh Minh

1.
Nơi không gian thơ
Có thời gian cho lời đọng lại
Thầm thì đi. Bước chân đi mãi

Nơi bóng mát thơ
Khoảnh khắc chữ cho lời rơi xuống
Nghe lắng nghe. Quán tự tại thanh âm

Nơi lửa thơ
Những con chữ nhóm lời cháy đỏ
Thắp mặt trời cho những giấc mơ

Nơi biển thơ
Những con chữ bung lời nắng dậy
Đó là ban mai mỗi ngày được thấy

Bật lên triều xanh của lời
Chắp lên đôi cánh của lời
Bay xa bay xa. Trái tim của một người trao gửi

2.
Thơ
Là dòng sông. Cho tôi trôi đi
Là tiếng khóc. Cho tôi rơi lệ
Là dấu mốc. Nhắc tôi trở về
Là bàn tay. Cho tôi nắm lấy
Nhưng thường khi. Nó là bóng đám mây bay

3.
Thơ
Cuốn tôi đi
Dòng sông lời trôi tuột
Vậy mà có khi
Lời mắc tôi, trong chữ
Đi vào lời
Vào chữ
Giống như con phù du
Đâm vào ánh sáng

4.
Thơ
Khoảng thời gian im lặng
Là không gian mình đánh mất
Nơi rơi xuống của lời

Thủy chung nào
Ngưng được thời gian
Không gian nào
Giữ những lời đi…

5.
Thơ,
Có khi Nó cõng tôi qua một cơn phiền muộn
Cho tôi một giấc mơ bình yên
Với những lãng quên cần thiết
Đôi khi. Nó khiến tôi thành con bé. Mơ mộng cả tin
Có khi lại già nua khắc nghiệt
với những điều làm tổn thương lòng tin cậy
Nó trao tôi nỗi buồn với bàn tay ve vuốt
Trong chớp giao cảm bật tôi ánh sáng
Nghĩa là Nó làm tất cả cho tôi lấp lánh
Cho tôi bay cao
Chỉ riêng nỗi đau từ chính Nó gây ra
Nó lại không làm gì cả
Chỉ thản nhiên bóc ra từ tôi những hạt lệ…

Cứ tưởng viết xong một bài thơ là đã vơi nước mắt
Nhưng chấm hết
Vẫn thấy còn khắc khoải
Cứ thế, trang giấy mở mãi theo những giòng lệ…
Lời tôi viết
Là tấm gương soi cảm xúc tôi từng lúc
Tôi viết nên bài thơ
Chẳng phải bằng con ruồi giả -như người ta câu cá-

Nguyễn Thị Khánh Minh
(Trích từ tập thơ Ngôn Ngữ Xanh, chưa xuất bản)
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.