Nguyễn Thị Khánh Minh
Xứ chiêm bao
Dường như tôi đã đứng ở đó
Nơi ánh sáng đã lọc hết cặn đêm
Cùng hệ lụy ác mộng
Những thầm lặng nhẹ nhàng trỗi dậy
Trong suốt. Nhẹ bẫng. Run rẩy
Những tia nhìn không còn phải dấu kín nỗi đau
Như bình minh tung nắng
Như hàng cây bung lá
Như con đường mở rộng
Ngày đêm đếm sự trôi qua
Bằng trật tự nhịp nhàng của tiếng chim hót. Hoa nở và tàn
Mưa nắng thuận mùa. Đi và đến
Cánh đồng lúa lên bông trĩu hạt
Dưới những mái nhà kia có người ra vào
Quây quần bên bữa ăn đầy đặn
Bảo bọc bé thơ, ca hát và đi học
Nơi góc vườn kia. Dưới nắng sớm và chiều thu
Có Emily ngồi làm thơ bên cửa sổ
Dường như tôi đã đứng ở đó
Và nhặt được một đóa hoa hồng
Thơm chiêm bao
Nơi. Những vì vua họp bàn vì hạnh phúc lê dân
Những người lính gác mùa màng
Những người già và nhà thơ ngồi kể chuyện thần tiên
Trong bờ đêm bay rất nhiều đom đóm
Trong sáng láng ấy tôi đã gặp nhà thơ Mặt Trời. Lồng lộng nắng phương đông, bay nghìn sao khuya rắc xuống cánh đồng thơ mùa chiêm bao diễm ảo. Tôi thức giấc từ lời hát của một bông cỏ dại người ban tặng và những mảnh vỡ trái tim tôi thành những hạt pha lê được nuôi sáng bằng lời thơ dâng hiến.
Tôi biết. Tôi sẽ được cất tiếng. Trong mùa thơ quyến dụ ấy với ngôn ngữ tình nhân. Ngôn ngữ tôi nghe một lần trong xứ sở chiêm bao. Khoảnh khắc giấc mơ tôi thực sống…
Ký ức xanh
Xanh. Xanh như trời xanh như lá xanh như nước xanh như ánh mắt sao Kim xanh. Em. Hạt biển xanh bung cao. Những con sóng nhìn lên. Ngưỡng mộ.
Sáng. Sáng như ngày sáng như viên đá quý sáng như mắt ngây thơ sáng như ánh lửa đêm. Em. Điểm long lanh vương miện triều dâng. Tan ra lấp lánh.
Sâu. Như vực sâu như rừng sâu như ý nghĩ thẳm sâu. Hơi thở âm vang dội lên từ ngực. Biển rộng mở mùa thiếu nữ. Thủy lưu hết sức ngọt và dịu dàng. Chắt chiu ấu thơ em xuân thì em. Bờ cát và sóng. Sống hết những ranh giới của nước. Yêu nhau.
Nhốt vào sâu thẳm. Những hạt biển mặn. Vỡ mềm môi triền cát. Luân vũ ánh sáng. Em. Điểm hoan lạc nhất của cơn say. Những vòng tròn hối hả đồng tâm.
Tôi thức giấc
Kéo tung chiếc màn cửa. Như thể vừa quệt ngang một vạt xanh. Biển. No căng. Tách nở. Phút giây mặt trời bung lên khỏi mặt nước. Mới tinh. Như bờ cát sung mãn nắng. Như những bước chân vừa khởi vòng chạy. Hàng cây trúc đào lướt tới với chiếc mũ xuân rực đỏ. Phủ trên môi tôi mặn mùi gió sớm…
Từ ấy. Ký ức xanh…
Nguyễn Thị Khánh Minh
(Trích tập thơ Ngôn Ngữ xanh, chưa xuất bản)
Nguồn: Tác giả gửi