Thơ cho ngày bắt đầu mùa xuân 22.3

Posted: 27/03/2017 in Nguyễn Thị Khánh Minh, Thơ

Nguyễn Thị Khánh Minh

Làm người – quá đã!

Gửi Chương Chương yêu dấu

Làm cỏ. Làm cây. Thật thú vị
Nhưng sao bằng làm gió. Chạm vào khắp nơi. Nơi bao la trời nơi phên nhà nhỏ nơi khoảng cách long lanh hai chiếc lá nơi xôn xao mái tóc mà cô gái tưởng chỉ dành riêng thôi người yêu dấu.

Có cảm giác mình đã là con kiến bước đi bầy đàn êm ả. Đã là con ong chăm chỉ say mật ngọt mùa xuân quyến rũ. Đã là cánh chiền chiện liệng thơm đồng lúa quê nhà. Đã là họa mi gọi nắng tinh mơ trên từng ngõ nhân gian.

Ngay lúc tiếng khóc hài nhi vang lên. Bên những giọt mồ hôi. Bên những đớn đau vừa nhẹ bẫng. Bên vòng tay vừa mở. Chợt thấy khuôn mặt mình hồng bên một khuôn mặt bé xíu khác. Cảm giác rạng ngời chạy qua thân thể. Khoảnh khắc ấy thì thầm, ôi sinh vật người tuyệt diệu!

-Làm Người- Tôi muốn dùng câu nói giống con trai tôi khi đá banh xong nó uống một ly nước lạnh rồi kêu lên: –Quá đã

22.3.1989

 

Những sợi tơ

Bước chậm chậm nghe lòng thương quá, phố ồn ã bỗng dưng im lắng một con đường xanh lặng bóng cây, tiếng chim hót trên mái nhà cũ kỹ, chút bâng khuâng bắt gặp tuổi thơ, chợt nhớ đàn bướm trắng từ lâu không về nữa, chợt nhớ tiếng cười trong giậu hoa bụp đỏ… ơi lòng ơi tơ nhớ ấy từ đâu?

Bước chậm chậm, tóc dừng trong gió nghe mùi hương từ thuở xưa về quen quen trên vai hỏi nhỏ, ngày nào thời gian sen ngó… những sợi tơ quấn quýt ban đầu, ơi môi hồng tơ ngó ấy từ đâu?

Mãi thanh xuân bay lừng giấc mộng giữ gìn nhau lời hẹn kiếp mai cho mỗi bước đi là sợi tơ bỏ dấu gọi người về nhìn lại tháng năm xưa. Tơ kỷ niệm nuôi lòng xúc cảm ta biết rồi bay gió đi đâu…

Có tiếng chim gọi bầy về tổ. Có tiếng cười trong căn nhà nhỏ. Có mùi thơm bay lên từ ánh bếp hồng. Có ánh sáng bật lên lóe từng ô cửa. Có bàn tay kéo lại tấm màn che. Mỗi mỗi ngày trôi mỗi đầy ly cuộc sống nhạc tơ reo hạnh phúc cuộn tròn tay…

Đêm dịu như mắt nhìn chia sẻ bước ta đi có tấm lòng trông cậy. Đời đã thênh thang sầu buồn hạnh phúc không còn điều gì bất chợt phút giây ơi … tơ thời gian buộc lòng nhau chung cuộc trăm năm.

Bước chậm thôi, giấc mơ ơi đừng vội vã… dẫu đầy đặn ban mai dẫu đường dài bóng tối. Xin rất bình yên lúc tan đi lúc long lanh đằm thắm. An nhiên tơ sương niềm ấy vô cùng… tơ lòng ta buộc với bao la…

22.3.2008

 

Tiếng mùa đi

Có thể là buổi chiều. Ngày xanh trải lụa. Em ngồi bên anh. Mùa Xuân khoác trên vai năm tháng một phút giây rất đỗi nhẹ nhàng. Tiếng cười reo lá trên cây. Em chợt thấy bóng của giấc mơ em chưa từng biết đến…

Thổi hết vào tôi gió đầy tiễn biệt. Mùa hè bật tiếng sập khô. Ai đi qua khung cửa sổ mất ngủ hoài chong mắt ngó. Mùa hè sắp qua. Gió thầm bảo thế. Khua bóng đêm rơi xuống. Rơi rơi. Đọng đáy ly tôi giọt đen sầu muộn sớm mai. Ngày đi chưa mà tiếng nắng mơ mơ vọng lại.

Có thể là buổi chiều. Hút mắt lá khô bay. Em ngồi bên anh. Mùa thu chảy dài thương khó. Lời anh nói xa gần sương phủ, làm thế nào anh nhận ra em? Ôi vách kính thời gian hư ảo.

Có thể là buổi chiều. Thăm thẳm khí lạnh. Em ngồi bên anh. Con mắt mùa đông buồn bay trên phố. Chấm xanh chấm đỏ nghìn mảnh túa con đường. Em ngồi bên anh. Định mệnh của giấc mơ không thành sự thật.

Có phải trong lãng quên vẫn gần xa đâu đó những tháng năm. Bên triền nhớ rêu mọc xanh và nhánh đợi vẫn lên mầm. Thăm thẳm tiếng thời gian lóc cóc chiếc xe ngựa thồ những giấc chiêm bao. Không người nhận…

22.3.2016

Nguyễn Thị Khánh Minh
(Trích tập thơ Tản Văn Thi, sắp xuất bản)
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.