Kẻ mơ mộng

Posted: 15/02/2018 in Nguyễn Thị Khánh Minh, Thơ

Nguyễn Thị Khánh Minh


Thiếu nữ Đà Lạt rừng đổi màu
dinhcuong

Chiếc lá cong lên sắc ấm của màu đang độ. Ngày reo mỏng cánh chuồn đưa tôi qua sông nắng. Trời trải xanh. Chiếc lá thấm mật. Nắng nhìn xuống. Buổi trưa đầy đặn dâng lên…

Trong vắt biển trời làm chúng ta chết khát. Tia nắng đang làm nên trong mắt ta điều kỳ diệu, bình minh lại có thể mọc ra từ chân trời bé xíu ấy. Sẵn sàng dọn cho chúng ta một ngày.

Một ngày vô cùng đầy đủ. Chúng ta hít thở bằng nhịp tinh khôi trái tim vừa biết đập.

Sự mướt non của sinh ra. Sự mạnh khỏe của lớn lên. Rồi kết hoa. Đậu trái. Đã đến lúc nghe được hương thơm. Và quả chín.

Hãy chào mừng. Ngày hưng phấn thổi vang những đoá hoa kèn. Màu trắng tinh của niềm tin phó thác. Như ban mai trao cho ta con đường. Vạt nắng chiều vẽ cho ta bóng mát. Đêm sẵn sàng vũ điệu ngọt nhất của mật và hoa. Nỗi háo hức làm chúng ta muốn nhẩy nhót như những thiên thần ánh sáng.

Cho tôi một điểm tựa của niềm tin. Dẫu ai đó đã nói đặt niềm tin vào tình yêu chỉ dành cho kẻ mơ mộng. Nhưng tôi biết riêng mình. Trên bất ổn hơi thở bập bênh cuộc sống hôm nay. Tôi cứ mãi hoài là tôi mơ mộng.

Và cũng đừng hỏi tại sao
Em hay cầm bàn tay anh
Đặt lên xôn xao những nhịp đập…

SAU CƠN MƯA

Sau cơn mưa chiều hiện ra tinh khiết
Ánh nắng ửng chín nơi ô cửa mở
Thời gian thoảng qua đôi mắt khép
Ký ức bày biện êm đềm
Như chưa hề có một ánh nhìn nào của hiện tại đặt lên nó
Cái thứ tự yên bình của kỷ niệm
Gợn lên dịu dàng
Nhịp tim phập phồng. Khẽ hỏi
Vĩnh cửu không cái trong suốt của cảm xúc?

Sau cơn mưa ký ức sạch bong mới mẻ
Chỉ còn hạt nước đọng trong mắt
Qua nắng chiều. Nó thật trong
Qua ống kính vạn hoa. Nước mắt cầu vồng
Tan. Im lặng. Rồi tỏa tung
Ôi không gian của tôi hạnh phúc của tôi
Giờ tôi mới hay
Những điều tôi hằng khát khao hóa ra là những điều tôi đã có

Nguyễn Thị Khánh Minh
(Trích từ tập Tản Văn Thi, sắp xuất bản)
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.