Lagi ngày con về | Ngày chan hòa | Giao thừa

Posted: 27/01/2017 in Nguyễn Thị Khánh Minh, Thơ

Nguyễn Thị Khánh Minh

nha_me_do_hong_ngoc_1

Lagi ngày con về

Cảm xúc bức hình Nhà Mẹ của anh Đỗ Hồng Ngọc

Có mùa xuân theo con về trước ngõ
Gọi Mẹ ơi. Hàng giấy đỏ xôn xao
Then cổng gỗ từ lâu rồi chưa mở
Trời Lagi mừng vội một câu chào

Có thời gian theo con về tung cửa
Hiên nhà xưa kỷ niệm mọc xanh um
Cội xoài vắng. Mầm cây khô nói mớ:
Ai về kia. Lẫn bóng mẹ mùa xuân…

Vâng thưa Mẹ. Con về cùng tuổi nhỏ
Lòng ấu thơ khua giấc nắng chiêm bao
Hương xoài non khan giọng nhớ cồn cào
Gầy dáng Mẹ. Bên thềm hong tóc gió

Con ngồi đây. Một vuông sân lặng lẽ
Ôi nón quen. Mẹ cài đó. Thiu thiu
Nón mồ côi lâu rồi hương tóc Mẹ
Con mồ côi. Đường viễn xứ liêu xiêu

Nghe rất khẽ. Nghe như mơ. Tiếng chổi
Xào theo chân. Bóng mẹ mỏng như mây
Vườn thức giấc. Hồn tinh sương mẹ gọi
Con bướm bay về. Lá trổ trên cây

Vâng thưa Mẹ. Bếp nhà vừa cơi lửa
Cơm chiều ngon thơm lúa vụ mùa tươi
Mai mẹ về. Về với Ngoại xa xôi
Chiếc nón lá Mẹ cứ cài trên cửa

Là cột mốc nhắc con. Đường xa ngái
Đất Lagi cát mặn biển theo chân
Mai con đi. Khép cổng nhẹ như thầm
Hàng giấy đỏ lại một mình. Ở lại…

1.2017

 

Ngày chan hoà

Là mặt trời rạo rực phương đông lên
Là vỡ chìm khao khát. Pha lê đêm
Thời khắc tan nghìn sao khuất bóng

Bỏ xuống như mây vạt ngày rất nhẹ
Có đuôi mắt lá đưa thầm
Ta cũng thế. Chút hồng khe khẽ…

Chạy mướt gió khuông trời tơ lụa
Bổng trầm những nốt nhạc bay cao
Đàn chim ấy chưa một lần bỏ phố

Phố lao xao khua mùa lá mới
Một mùi hương rất lạ theo về
Là tiếng nói mắt nhìn nhau có phải

Thầm riêng mình. Ấm ngọt giữa môi tan
Ấm như thể thu nghìn giọt nắng
Nở như bông phố ngọt trưa hồng

Cúi xuống nhẹ vai ngày run mắt gió
Gọi nhau về. Nhà ai vừa khép cửa
Sắc rơm chiều. Rất dịu. Rồi tan

Rồi như mơ như mơ. Bay vào chiêm bao
Nỗi mê hoặc muôn đời giấc ngủ
Một điều gì nghe tựa tiếng xôn xao

Đừng tan nhé cho thầm thì gần lại
Trái tim này mỏng lắm như gương
Sợ vỡ những lần thao thức dậy

Là thức dậy vô cùng biết thế
Ngó chung quanh ngó đất nhìn trời
Sợ hụt hẫng nên ôm vào rất vội

Là tôi là tôi là tôi
Như viên đá lạnh trong ly nước
Sống tận cùng. Chắc thế. Đã tan ra

Xuân 2015

 

Giao thừa

Đêm đen hơn. Trời cũng cao hơn
Phố cuối năm se se thổi buồn
Đốm thuốc sáng một vì sao nhỏ
Cháy lập loè bên tôi yêu thương

Con đường cũ. Những hàng cây cũ
Bỗng nhìn nhau ngượng ngập áo mầu
Nhấp nháy đèn đi. Phố long lanh nổi
Dòng người xô sóng tan theo

Đêm lộng mở. Phố huyền mắt biển
Đêm thì thầm. Phố ngọt trên môi
Rơi xuống lòng tôi đăm đắm quá
Mắt người thăm thẳm đêm ba mươi

Đêm dặt dìu một vòng trời đất
Nhịp âm dương quấn quít giao thừa
Tổ trần gian rót lòng nhau mật
Mừng thêm từng phút cõi đong đưa

Đường thời gian xin hãy thật dài
Cho ta đừng vội đến ngày mai
Ở lại nhé đêm ơi vời vợi
Có vì sao vừa sáng trong tôi…

(Một Tết xưa nơi đường phố biển Nha Trang, 1996)

Nguyễn Thị Khánh Minh
Nguồn: Tác giả gửi thơ và ảnh

Đã đóng bình luận.