Buổi sáng cùng chim nhại

Posted: 27/01/2015 in Nguyễn Thị Khánh Minh, Thơ

Nguyễn Thị Khánh Minh

chim_nhai

Con chim cổ trắng. Đậu trên cành cây gai. Bên ngoài cửa sổ. Gió cào trên mặt gương. Tôi gõ vào cửa kính. Nó đáp lời, cộp cộp, xòe đuôi lên: Sao gọi tôi là chim, sao gọi tôi là chim. Hỡi người đang ngồi trong hộp kính? Tiếng cộp cộp vỡ tung.

Trong suốt mở toang tôi. Xoè cánh. Mơ mộng bay từng đàn trời xanh. Bứt tung dây neo thân xác và ý nghĩ cùng mùi bánh mì nướng mùi cà phê starbucks. Bay đi. Chim ơi chim ơi. Nhại cho tôi đường bay. Nhại cho tôi tình yêu ngươi vừa thấy. Bay đi…

Xanh mở mắt trời. Gió bung hết những cánh cửa keo kiệt của thời gian. Chạm vào đường biên mơ hồ của vô tận. Tiếng đập mê man thiên đường tôi đôi cánh. Chế diễu một loài hai chân cực kỳ ngây thơ, cái gì cũng đặt tên cái gì cũng giải nghĩa cái gì cũng dùng lời.

Ôi, Lời. Tiếng sét nổ. Lửng lơ bay. Lơ mơ tan. Không phải tôi đã quên rồi sao điều vô ích ấy? Trong cái mỏ của loài tự do những cọng rơm ngôn từ cựa quậy. Nó làm tôi ngứa miệng. Tôi nhớ chiếc hộp kính tôi hít thở mỗi ngày. Tôi nhớ câu tôi thường nghe. Tôi nhớ câu tôi thường nói.

Một câu mà tôi vẫn thường nói mỗi ngày. Bật Nói.

Rơi tõm tôi xuống chiếc ghế. Trong căn phòng, mùi không gian chật quen, nơi thời gian có những ranh giới cần thiết và đẹp đẽ. Sáng trưa chiều tối hôm qua hôm nay ngày mai. Và ô cửa sổ. Và chiếc ghế tình yêu. Nơi tôi sẽ được nói mỗi ngày, yêu anh. Nơi tôi sẽ được nghe, mỗi ngày, yêu em, với nắng ngọt vai của mặt trời sắp lặn.

Nơi, lúc này tôi có thể đứng lên bằng hai chân. Nhìn ra bên ngoài. Ô, loài có cánh tự do kia. Nó là con chim nhại, đang đập mỏ cộp cộp vào cửa kính. Đang gõ cửa. Xin Lời?

Trời có vẻ muốn mưa. Mây buồn như cuối năm…

12.2014
Nguyễn Thị Khánh Minh
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.