Hoàng Xuân Sơn
Thơ rác
thương người bạn đã thành tro bụi
rác ở đâu nhiều thế
ùn ùn đống
chật vật nhà
ngập ngụa đường phố
thơ. rác
chẳng ăn nhập gì tới cây chổi chà
quét văng tào táo
những tấm ván chuồi cơ hội
đút lót hội tề
quẳng người ratá lả
đóa quỳnh và lông nách
cái búng tay chập choạng
xong rồi
ngõ
ngách
những cái rác a thần phù mất gốc gác
loạn xà ngầu lệ liễu dung nham
những thùng chứa rác ngoác mồm tuồn ra biển
nhốt hết lương tri người nhốt hết người
rồi thả hết xác cá người. bụng biển
ung vữa lềnh bềnhthơ
và rác
và lượng sóng thần tham lụy
quét sạch mẻ cuồng đồ
thơ vập đầu không xuể
lũ tượng quái đầu thai
26/5/2015
Một ngày nhiều ngày
tự nhiên viên thuốc nhảy trong hồ nước sôi
tôi mới tắm hồi chiều
sao ngoài trời còn gió bụi
đừng nhiễu phiền em ơi ngày mai ta ru quên
bằng tiềm thức [mới]
mong thế
ngày nào cũng đứng chầu chực cạnh đơn kê toa
công thức của người bộn tuổi
viên y sĩ nhẵn mặt không buồn chào
đã quá tải sương. bề gì
mà người thì hom hem có thể đóng chung vào hộp
cái xương cá trên giường giày rân-ninh bỏ quên ngoài chợ
ôi thôi cây gậy
kiến tha đầy vườn
tự nhiên đâm ngu đời thuở tới giờ nỏ biết xài xeo
số nào cũng là số
làm sao bấm mình tự sướng
tha thiết mấỵcon tườu
một lúc. rồi chết theo hoa
cái thấp khớp na mình tới vũ trường
ngồi xem lũ trẻ bướm lượn chim bay
phận mình lính tập
rúc đầu vào một khúc hát loạn xị xà ngầu
em ơi em còn nhớ mùa xuân (*)
ánh đèn loay hoay
mới hôm nào trên đồi
chong chóng. thập tự. lò thiêu rập rờn
bước chân người sương phụ
muộn. thèm
như đêm
con tàu lân mẫn đem ánh sáng về đời dặn rồi nghe rồi ngủ dậy đừng quên tra thuốc vào mắt ruồi ở đâu bay chập chờn loạn xạ dấu vết thiên đường vật lộn với cơn mơ rập rình đem con bỏ chợ một mình một mình con mọt sách bịt mắt buồn nghe chân lạnh cẳng thèm nghe khuya một tiếng trở mình
lâu không nghe trẻ nhỏ cười đùa
chiếc răng sún hàm oan
một điều gì khang khác
cuộc sống. chằng chịt dây nhợ
vậy mà ngày cùng ngày
trôi tuột
mơ hồ hiện thực những khoảng trống hạn kỳ
sức nhìn thong manh
bầy cuốc gà bươi dập
bài thơ đuối
có ai chạy tiếp sức cùng tôi
cánh đồng việt dã
triều cường lẫm liệt chân
9/5/2015
(*) Em Còn Nhớ Mùa Xuân – ca khúc Ngô Thuỵ Miên
Thang xứ
nơi phía đông mặt trời mọc
có người vẫn lặn vào sương mù buổi mai
thở từng hồi phổi xám
trên con đường sạn
bầy sóc còn mơ nằm ôm hạt
ngủ vùi tâm phế
đâu ráng hồng
mạch huyết đau tuồng chắp nối
gió thao chuyền vai lạnh
người thiếu nữ bận áo đỏ
quên nỗi trá hình lang sói
ôm con chim sành đi về hướng tổ tông
khi những sợi thuỷ tinh chợt lóa tròng rơm lửa
loài sương ẩn mình cỏ khấu
vẫn đi hoài người tìm giai điệu mân côi
khi quê hương huyền thoại quy hồi
trên mái rêu sống dậy những đường cong của bích
mầu chiều của liễu
tiếng thiều của lim
và những chiếc khoen gió nhiệm kỳ
cửa mở ra triều vạn hoa
đúng như điều sẽ thấy
sự trở về của hồ thiên nga
trong mạch đời yên tĩnh
27,28/4/2015
Hoàng Xuân Sơn
Nguồn: Tác giả gửi


















