Hà Thúc Sinh
Cánh đồng tượng
Bước xuống Thăng Long một cánh đồng
Người từ thế giới thấy kinh mang
Cây khô trốc gốc kên kên đứng
Mái nát rêu phong rắn rết nằm
Lẩn khuất dân đen ma xó rúc
Rành rành quan lại quỷ vương xông
Lòng đời rút ruột kinh hồn quá
Tượng đá nhô lên đã khắp cùng
Chết ở Thiên Tân
Sinh không cùng lúc chết cùng ngày
Nhầy nhụa sông trôi trắng giống mây
Bột Hải ngó vào đau một biển
Hải Hà quy lại xót năm tay
Lửa bùng độc chất tràn muôn nẻo
Nước đổi môi sinh diệt cả bầy
Cá cá kìa xem bao xác cá
Cũng nằm phơi bụng bởi vì ai
Cơ xưởng thế giới
Tan nát kinh chưa ở chốn này
Y như thế chiến mới về đây
Kìa nhà cao ốc trơ sườn sắt
Nọ bãi xe con cháy nát thây
Cơ xưởng trần gian ra nông nỗi
Trung tâm chế độ đã an bài
Dân gian lâm lụy nhìn nhau khóc
Biết hỏi trời cao với đất dày
Lại nổ Sơn Ðông
Truy Bác Sơn Ðông nổ nữa rồi
Thiên Tân nào phải chỗ riêng chơi
Trạch Dân tuổi tác càng ghì chặt
Tập Cận ngôi cao há bỏ lơi
Khuấy động muôn phương chừng dở cuộc
Thanh trừng nội bộ rõ không vui
Số trời nó vậy thì đành vậy
Giấc mộng Trung Hoa đến lúc tồi
Hà Thúc Sinh
Nguồn: Tác giả gửi





















