Nguyễn An Bình
Tự khúc tháng mười
Rồi một ngày anh cũng phải buông tay
Để vuột mất lời hẹn hò trong gió
Chiếc khăn len quàng vai cô bạn nhỏ
Màu xanh lơ xa thẳm một khung trời.
Dẫu khẽ khàng nào níu được thu trôi
Nên đôi mắt long lanh buồn đến thế
Tháng mười về đâu còn ai nghe kể
Áo học trò cùng nỗi nhớ mơ phai.
Rồi một ngày anh cũng sẽ buông tay
Như quên mất món đồ chơi cũ kỷ
Nằm đâu đó trong ngăn đời hoen rỉ
Chẳng nhớ tên, chẳng còn một ai quen.
Những ngón tay đành ốm yếu ho hen
Từng giữ lấy những phút giây hạnh phúc
Những ngày mưa đi qua mùa thu cúc
Tóc em bay bối rối cả con đường.
Rồi một ngày anh không nhớ mùi hương
Đêm thao thức trên môi người mưa tạt
Nụ hôn đầu nồng nàn còn thơm ngát
Đã tan theo cơn bão cuối mùa thu.
9/10/2015
Chợt thấy hoa vàng trên cỏ xanh*
Chợt thấy hoa vàng trên cỏ xanh
Khẽ khàng đậu giữa trái tim anh
Nụ tình ngày ấy còn thơm lá
Chỉ sợ một hôm rụng xuống cành.
Sóng cuộn đôi bờ sóng xôn xao
Con đường soi bóng nhỏ gầy hao
Anh gom chút nắng thành mây trắng
Hạt bụi tình si đọng mắt sâu.
Chợt thấy hoa vàng trên cỏ xanh
Dấu hài thục nữ mắt long lanh
Váy hoa em mặc như cánh bướm
Bay giữa trời mơ dứt chẳng đành.
Nhẹ cánh tay em giọt sương phai
Để quên góc tủ lá thuộc bài
Nên em nào nhớ lời hò hẹn
Mấy sợi tơ hồng gió cuốn bay.
26/9/2015
* Ngẫu hứng từ tên tiểu thuyết “Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.
Nguyễn An Bình
Nguồn: Tác giả gửi


















