Phan Tấn Hải

Nhà văn Phùng Nguyễn (1950-2015)
Nhà văn Phùng Nguyễn đã ra đi.
Lần mới nhất giới cầm bút Nam Cali gặp Phùng Nguyễn là khi anh bay về Quận Cam dự tang lễ nhà văn Võ Phiến. Lúc đó là tuần lễ đầu tiên của tháng 10-2015, trông Phùng Nguyễn vẫn khỏe mạnh, vẫn nói cười đi lại nhanh nhẹn. Vậy mà vài tuần lễ sau, lại có tin Phùng Nguyễn từ trần.
Bản tin trên Da Màu loan báo:
Tạp chí Da Màu vô cùng đau buồn báo tin nhà văn Phùng Nguyễn, đồng sáng lập viên tạp chí Da Màu, người bạn, người anh em thân yêu của chúng tôi, vừa đột ngột qua đời sáng ngày hôm qua, thứ Ba 17 tháng 11, 2015 tại Adventist Hospital, Takoma Park, tiểu bang Maryland, Hoa Kỳ.
Nhà văn Phùng Nguyễn, tên thật Nguyễn Đức Phùng, sinh năm 1950. Đi lính từ năm 1968.
Đến Hoa Kỳ năm 1984. Cao Học ngành Quản Trị Kinh Doanh, làm việc trong ngành Tin Học và từng sống và tại California.
Bắt đầu viết từ năm 1994, đã cộng tác với các tạp chí Văn, Văn Học, Hợp Lưu, Thế Kỷ 21,
Văn Học Nghệ Thuật Liên Mạng, talawas.org, tienve.org, damau.org…
Chủ bút tạp chí Hợp Lưu (năm 2002)
Đồng chủ trương tạp chí mạng Da Màu (2006)
Chủ trương thư viện online Trên Kệ Sách (2008)
Chủ trương Trung tâm ấn hành eBook Kệ Sách (2011)
Phụ trách Blog Phùng Nguyễn: Rừng & Cây trên VOA (Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ)
Sách đã xuất bản:
Tháp Ký Ức, nxb Văn, 1998
Đêm Oakland và Những Truyện Khác, nxb Văn, 2001
Sự ra đi của nhà văn Phùng Nguyễn là một mất mát lớn cho văn học hải ngoại, tạp chí Da Màu, gia đình, và những người bạn thiết của anh.”

Trong buổi tiễn đưa nhà văn Võ Phiến đầu tháng 10-2015 tại Little Saigon, California.
Từ trái: Trịnh Y Thư, Trần Chí Phúc, Đặng Hiền, Phùng Nguyễn, Phan Tấn Hải, Ngô Thế Vinh.
Trên trang VOA, lời loan báo như sau:
Văn của Phùng Nguyễn đưa ra nhiều cái nhìn sâu sắc về đời sống, nhìn xoáy vào cả những quan hệ giữa cá nhân và xã hôi, phân tích tinh vi về cả quan hệ rất tế nhị giữa văn học và chính trị — và Phùng Nguyễn viết rất công tâm, không e ngại gì khi anh viết lên những gì anh tin là sự thật.
Phùng Nguyễn thao thức với các thăng trầm của dân tộc, và anh nhìn vào trách nhiệm của người làm văn học đối với diễn biến “hung dữ hóa” đồng bào mình ngày càng hiện rõ ở quê nhà.
Phùng Nguyễn viết những dòng đầu trong bài “Ác mộng trăm năm” đăng ở blog Đài VOA, cho thấy, trích:
Anh tìm ra khuôn mẫu tộc ác nào đã tiêm nọc độc vào dân tộc mình trong 3/4 thế kỷ qua? Những dòng chữ của Phùng Nguyễn hiển nhiên không để cho người hời hợt đọc.
Phùng Nguyễn theo dõi, quan tâm về tình hình văn học quê nhà, và anh trình bày suy nghĩ đó qua bài viết “Xin Rút Tên Ra Khỏi Văn Đoàn Độc Lập” cũng trên Blog VOA.
Cũng nên nhắc rằng Văn đoàn Độc lập (VĐĐL) thực sự chưa thành lập theo luật VN, và chỉ mới có Ban Vận động (BVĐ) Thành lập Văn đoàn Độc lập (VĐĐL)…
Nhưng áp lực nhà nước đã buộc nhiều nhà văn rút ra khỏi hội đoàn đang vận động này.
Phùng Nguyễn chú ý về danh sách các nhà văn trong ban vận động hội đoàn độc lập này, và viết, trích:
Quan tâm vê chính trị của Phùng Nguyễn vẫn là những bước chuyển mình của dân tộc. Anh thắc mắc về chuyện Tập Cận Bình tới thăm VN, qua bài “Mệnh Trời?” trên Blog VOA, và nêu nghi ngờ:
Tuy nhiên, ngòi bút Phùng Nguyễn trở nên phiêu bồng nhất là khi viết về các nhà thơ.
Như qua bài “Nguyễn Đức Sơn – Lão quái dị trên đồi Phương Bối” trên Blog VOA, Phùng Nguyễn nhìn về thi sĩ họ Nguyễn rất mực lãng đãng:
Tôi cũng muốn nói lời này: Phùng Nguyễn ơi, xin trân trọng từ biệt bạn.
Tôi cũng nhìn thấy bạn là một nhà văn rất mực tiếu ngạo giang hô theo kiểu riêng của bạn, từ California lui về một góc rừng tuyết ở Maryland, và thỉnh thoảng hát một bài ca “trong đàn giấu kiếm” trên Blog của VOA.
Và bây giờ bạn đã gác kiếm, để an nghỉ nơi cõi vĩnh hằng. Thân thương tiễn biệt.
Phan Tấn Hải
Nguồn: Tác giả gửi bài và ảnh

















