Nguyễn Minh Phúc
Lời của Hoạn Thư
Kiều ơi cho chị một lời
Đớn đau thì cũng kiếp trời đa mang
Trời cho em số hồng nhan
Còn riêng phần chị trắng bàn tay không
Ai đâu mà chịu chung chồng
Thì em biết phận má hồng phải không?
Riêng chung một tiếng tơ đồng
Làm sao chịu cảnh đèo bồng trái ngang
Kiều ơi nến cháy hai hàng
Tình em duyên chị lỡ làng từ đây
Máu rơi lệ đổ cao đầy
Mai sau còn có sum vầy nữa đâu
Thôi đừng trách chị mà đau
Chồng chung há dễ ai sầu hơn ai
Cái ơn đền nghĩa trúc mai
Chị xin gánh trọn tiếng đời ngổn ngang
Còn nghe văng vẳng tiếng đàn
Em ngồi bên chị say chàng Thúc Sinh
Bốn dây máu ứa quanh mình
Khóc riêng phần chị nợ tình chưa tan
Kiều ơi trống đã rền vang
Hình như chị thấy lệ tràn mắt em…
Mây của trời
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi
(Hoài Khanh)
Ngày cũng sẽ tàn phai từ buổi nọ
Buổi say mê tha thiết biết hôn người
Con bướm trắng bay giữa trời thương nhớ
Có ngậm ngùi đau một thưở tương tư
Ai mà biết buổi trăng về tàn tạ
Rớt đầy tay cơn mộng buốt câu chào
Chỉ còn lại một bóng ngày xa lạ
Chìm khuất dần theo buổi ấy chiêm bao
Thưở em về màu nắng cũng hanh hao
Trời bỗng lạ cả phương mù héo úa
Con sóng lạc bơ vơ chiều giông bão
Giăng kín sầu vào mấy nẻo thu xưa
Gió đã mang mùa thu ấy đi rồi
Tình cũng úa chênh chao chiều hắt bóng
Tôi quạnh quẽ giữa hiên đời sóng dội
Nghe cuối trời một nỗi nhớ bâng khuâng
Em giờ đây là mây trắng của trời
Làm sao níu khi chiều đầy gió cả
Ai ngồi đó mà nghe sầu vời vợi
Mấy phương trời ngơ ngác buổi mưa xa…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi


















