Hoài Khanh
Nhớ Nguyễn Du
Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như
(Nguyễn Du)
Cõi nào giọng khởi nguyên vang?
Nhánh khô trời muộn trôi tan mộng thầm
Súng còn vọng mãi trời căm!
Rưng rưng mắt lệ nghìn tâm sự nào?
Mộng đời nát ngọc chìm châu
Bến mê vẫn rợn mấy màu trầm luân!
Mười lăm năm bấy nhiêu lần
Bấy nhiêu rồi nhỉ hỡi trần gian kia?
Ngược xuôi bao kẻ đi về
Tấm thân bé mọn bên lề tồn vong
Chuyện đời có có không không
Phù vân một áng bụi hồng xa xa
Cớ sao thiên hạ người ta
Vẫn chưa tròn một quê-nhà-bao-dung
Vẫn chưa tỉnh giấc hãi hùng
Trong cơn trường mộng vô cùng thời gian?
Bài vỡ lòng
Trong rừng và sự tử vong
Trên đồi và nỗi nhớ mong ruộng cày
Trên trời và nắng của mây
Trong lòng trống rỗng tháng ngày vô vi
Tôi trong cõi đó còn gì?
Cây khô đá núi đất ghì giọt sương
Ngàn năm cát bụi vô thường
Sông kia bãi nọ đoạn trường riêng sao
Về trong cõi diệt sắc màu
Cây khô bình tịnh bóng nào âm dương
Người đi về giữa con đường
Xin cho tôi biết cội nguồn tôi đâu?
Cuộc đời chi lạ cuộc đời
Ta về trong gió thiên thu
Cơn mưa kỳ lạ bỗng mù mịt vây
Ta về trao cả hai tay
Xin em nắm lấy kẻo ngày phôi pha
Ta về nghe tuổi xế tà
Mộ người thôi cũng nhạt nhòa dấu mây
Ôi hoang lương bóng trăng gầy
Cho cành góa bụa thở đầy hư không
Chắc còn chi nữa mà mong
Ta về bỗng thấy đóa hồng rụng rơi
Cuộc đời chi lạ cuộc đời!
Ngày về bỗng nhớ phương trời đã đi.
Nước mắt
Đã chết mùa thu em biết chưa
Anh không khóc nữa để mong chờ
Buồn không chở nỗi bao nhiêu nhớ
Rưng rức đâu từ vạn cổ sơ
Ngàn năm rồi chỉ một quê hương
Một tấm lòng thơ ứa đoạn trường
Em có bao giờ quên nhắc lại
Cho lòng ta lạnh xuống phong sương
Nằm đây nắng đã vạn lần lên
Trong tiếng ve đau gió bập bềnh
Trong mắt những người tâm sự ấy
Mây ngàn năm cũ bay lênh đênh
Ta biết em buồn như chính ta
Cùng trong gai góc ước vòng hoa
Trái tim nhỏ quá đôi dòng máu
Hồn khép nghìn thu lệ vẫn nhòa
Hai đứa đi hoài đã nhớ thương
Đêm đêm thù ghét những canh trường
Em nhìn để lạnh trăng đầu núi
Ta khóc cho hồn rợn máu xương
Thành phố như không có một người
Ta lầm lũi tựa áng mây trôi
Chơi vơi trong tháng ngày hư ảo
Xiềng xích nào giam một kiếp người
Bóng sương
Ngày sương thành phố dâng mùa
Bóng thu chìm tịnh cánh thưa khởi vàng
Tôi hoài trên bước lang thang
Yêu em vô lượng mà mang dại buồn
Tóc huyền đó lạnh như sương
Mắt huyền đó mộng bình thường không em
Mỗi đêm gió nhớ trăng tìm
Bãi sông triều dậy đi niềm chia phôi
Lòng anh chiếc bóng bên trời
Ôi con sông đó dài trôi lặng lờ
Tình anh cũng chỉ bơ vơ
Một dòng sông nhỏ mịt mờ bóng sương.
Hoài Khanh
Nguồn: Thica.net


















