Nguyễn An Bình
Mùa hè gõ cửa
Bỗng dưng nghe tháng tư về gõ cửa
Cánh hoa dầu xanh nỏn chớm trên cao
Trong làn gió xoay bay theo nỗi nhớ
Một mùi hương hơi thở lúc ban đầu.
Đàn sẻ nâu bay về cành phượng cũ
Ngơ ngác nhìn hạ đỏ cháy ngoài sân
Tôi lỡ bước mùa thi vừa qua mất
Có một tà áo trắng mãi bâng khuâng.
Hình như có chim gù trên máng xối
Khoảng trời xanh trong vắt thật bình yên
Tàn trứng cá râm che mùi quả chín
Rụng từng hồi trái ngọt đỏ ngoài hiên.
Ngày tôi đi mưa giăng như bụi mỏng
Trôi qua đời hai đứa quá hư hao
Đưa tay hứng tiếng ve mùa hạ cũ
Sợi tóc buồn nào nối chặt đời nhau.
Em hồn nhiên một thời xanh tuổi ngọc
Tôi vô tình để gió bụi xa đưa
Ngày trở lại phượng sân trường rực lửa
Không còn nghe rộn tiếng guốc em khua.
Mùa hè tôi đi đâu?
Trôi qua miền gió thẩm
Mùa hè tôi đi đâu?
Mưa ơi! Từng sợi mỏng
Buốt lạnh bờ môi nhau.
Nghe trong từng hơi thở
Nồng nàn mối tình sâu
Ai treo cành phượng nhớ
Hành trình gió đêm thâu .
Người qua đi lặng lẽ
Những cơn mưa trắng trời
Không còn ai chia sẻ
Quán nhỏ buồn mồ côi.
Thèm bờ vai để khóc
Con đường đầy cỏ may
Nhớ người thêm bạc tóc
Hạt nắng vàng lay phay.
Em có bao giờ hiểu
Từng cánh phượng chiều nay
Mang trái tim muốn hát
Nhẹ nhàng rụng mềm tay?
Nguyễn An Bình
Nguồn: Tác giả gửi


















