Mặc Phương Tử
Sắp hết tháng tư sao em?
phải không em nhỉ, tháng tư sắp hết
Sao ta nghe đời mới thoáng đâu đây!
Ký ức hôm nào, gầy guộc dưới trời mây,
chiều hạ trắng, chưa phai màu dâu bể.
Phải không em, tháng tư sắp hết
Bên thềm xưa, chưa nhạt dấu rêu xưa!
Sương khói còn vương bên bờ áo lụy
Nên ta còn phiêu bạt đến bây giờ!
Có phải không em, sắp hết tháng tư
Quay quắt lòng ta chớm mùa lựu đỏ
Khi cánh én chưa biệt trời sương gió,
Khuất non ngàn, chiều xuống vết tàn dư.
Thuở ấy gió về kéo nắng qua sông
Gió và nắng ngập chiều hương quê mẹ.
Đời rát mặt, ta rát nỗi niềm thật khẽ,
Đàn xưa nhịp loạn phím tơ chùng.
Có những cung đường hoang vu hồn cát bụi
Có những dòng thơ sủng ướt bến điêu tàn.
Nhưng hoa cỏ vẫn còn thơm tình sông núi
Ta gối lòng đêm lên giấc mộng quan san.
Tháng tư bây giờ,
Hay thuở ấy… tháng tư?
Lời mộng vỡ
Hay mộng còn dang dỡ…!
Cây trẩy lá cho sắc mùa rực rỡ
Đời trẩy mầm thêm nghĩa sống của con người.
Nước mây hội ngộ niềm vui
Cho trang tình sử ngọt lời quê hương,
Cho nghìn thu bạt khói sương
Cánh chim Hồng-Lạc về phương trời hồng.
Tháng tư sắp hết rồi, phải không em?
Nhớ thuở lòng ta còn phơi phới gió
Khi ngoài kia mới chớm mùa hoa lựu đỏ
Hắt hiu lòng vườn cũ tiếng ru đêm.
Đời ta nay dẫu bóng xế chiều nghiêng
Nhưng lòng ta phải đâu hoàng hôn định ước
Dấu rêu cũ còn xanh bên thềm mùa xuân truớc,
Phía bình minh hương trời đất trăm miền.
Sắp hết tháng tư sao em!
Nỗi lòng cát bụi lên đêm tạ từ
Bây giờ sắp hết tháng tư
Nghe lời vàng đá mùa dư âm về.
(Louisiana, New Orleans, tháng 4. 2015.)
Cặm cụi
Đã quá nửa đời
Ta hãy còn cặm cụi
Chiếc lá rơi
Ngần ngại mặt sân vườn
Cơm áo loay quay, gánh gồng con nợ
Tìm câu chữ sớm chiều
Cho thấm nghĩa quê hương.
Đời cúi mặt
Ta tìm vào trong
Đích thực…
Khi đất nở cho Hoa
Ta phải biết cảm ơn đời,
Đem danh nghĩa đâu phải là định mức
Lấy tình yêu tổ quốc,
Chỉ ngần thôi !
Khi có kẻ gục ngả bên thềm danh lợi
Nát lệ cuồng say,
Gầy guộc mảnh thân tàn !
Ta học chữ Thánh-Hiền để biết nói
Vấp ngả rồi, đứng dậy xóa đời hoang.
Ai lo toan
Xây dựng lâu đài ảo huyền chung đỉnh
Vét cạn lòng đời,
Khô mặt non sông !
Ta vẫn lo toan bao nỗi niềm thế kỷ…
Yêu quê hương
Từ thuở có tiếng chim LẠC, chim HỒNG.
Yêu nấm đất, nấm xương
Dòng sông, mái chùa, đình cũ
Từng luống cày
Thơm hương đất chốn đồng sâu
Từng cọng cỏ màu hoa khắp trời xứ sở,
Từng biển đảo xa khơi
Từng ngọn núi xanh màu.
Ta vẫn cặm cụi
Một đời đâu đã hết
Chắt chiu lòng theo ngày tháng giao mùa
Chắc chiu để thuộc thêm bao đời Dân Tộc
Hướng ta về
Là trở lại cội nguồn xưa.
(Long Xuyên, thu 2012)
Mặc Phương Tử
Nguồn: Tác giả gửi


















