Lê Văn Hiếu
Báu vật
Quần tảng băng bóng tối
Lật tìm những câu nói đơn độc
Không chỗ gửi
Không nơi về
Lỗ nghe bị thủng
Như một thứ máy móc hỏng
Buồn lảm nhảm một mình
Câu nói rơi vãi
Lời nói ấy của tôi,
của anh hay của một người đàn bà mộng du nào đấy ?
Hôm qua tôi thiêm thiếp ngủ
Hôm kia tôi say ngủ
Còn anh ?
Còn cô hàng xóm dáng non thơm phức
Mắt cứ buồn buồn
Tôi lật tảng băng bóng tối
Lời nói ì ra
Tôi bóc từng mảng
Lời nói khô cong
Giòn vỡ
Phải là đôi môi không tròn
Cái lưỡi không tròn
Phải là tâm trạng không tròn
Cuộc đời không tròn
Phải là…
Tôi yêu cái chưa tròn chênh vênh ấy
Cô gái cách tôi hơi thở
Khoảng gió
Tôi hì hục tìm
Mải mê tìm
Lật tung mảng tối
Nhặt xác ngôn ngữ rời rã
Làm báu vật riêng tôi .
Vũng đọng bên nhà
Thật tình không hề có chủ đích
Về vật ta đã nuôi
Có chăng nuôi chim, nuôi gà
Nuôi lão mèo, nuôi chú chó
Nuôi mi nhon, nuôi lù rù
Nuôi hoạt cảnh sống động
Để cảm nhiều thế hệ chuột chết trong đôi tay sát thủ
Đôi tay mềm như nhung
Bước chân êm dịu như nhung
Chú chó ngứa lợi ngứa răng
Cắn những điều chưa cần thiết cắn
Sủa sực quá liều
Quên bản thân có mỗi trách nhiệm
Chim hát lời chim
Gà nói tiếng gà
Đám muỗi vo ve
Vén màn hút máu
Vô tình ta nuôi – vũng đọng bên nhà …
Lê Văn Hiếu
Nguồn: Tác giả gửi


















