Duyên | Những đám mây xa lắm | Em rực rỡ những mùa hè rực rỡ

Posted: 08/06/2016 in Thơ, Trần Vấn Lệ

Trần Vấn Lệ

nho_thoi_dran-dinh_cuong
Nhớ thời Dran
dinhcuong

Hôm nay không biết mưa hay nắng
(mà nắng hay mưa có nghĩa gì?)
Tôi ra vườn hoa, hoa chửa nở
Con hummingbird tới rồi bay…

Hôm nay, đài báo tin là nắng
Đã chín giờ hơn chửa mặt trời
Chửa thấy bầy ong đi hút nhụy
Hoa đâu có nở. Buồn. Buồn thôi!

Hôm nay tôi nhớ em. Nhiều lắm
Hơn cả hôm qua, cả bữa nào
Không biết tại sao mình nhớ quá
Em về không nhỉ, giấc chiêm bao?

Hôm nay tôi khuấy cà phê đậm
Trời xám, mây mù, lạnh quá đi!
Khói tỏa. Thuốc thơm. Và gió nhẹ
Chờ em, tôi cứ khuấy cà phê!

Chờ em, tôi mở ra tờ giấy
Viết chữ Duyên và…tôi nhớ em!
Trái nợ ai xui mình gặp gỡ
Hữu duyên thiên lý…mỏi mòn Duyên!

Em ơi con bướm bay bờ giậu
Con bướm bay kìa…Con bướm bay
Em, cánh chim xanh rừng thẳm thẳm
Dran như thế, chẳng là đây!

Hôm nay không biết mưa hay nắng
Tôi nhớ em ngồi giữa nhớ quên
Nếu quên mà được thì không nhớ
Mà nhớ tại vì…Em Rất Duyên!

 

Những đám mây xa lắm

Tháng Sáu đã hơn tuần
Mưa Cali chưa có
Tội nghiệp những thảm cỏ
Bạc đầu đợi cơn mưa…

Tội nghiệp những bài thơ
Cũng khô queo nhăn nhúm
Chỉ những cuộc đàn đúm
Của ai…cứ hồn nhiên!

Tháng Sáu, cây trụ đèn
Con quạ đứng buồn thảm
Những đám mây xa lắm
Với tôi…là Quê Hương!

Tháng Sáu nhớ Đơn Dương
Nhớ áo dài em trắng
Bùn văng mấy vệt xám
Em về chắc Má la?

Cổng trường tôi đi qua
Bây giờ ai tản bộ
Giả vờ đưa mắt ngó
Giả vờ đi kiếm ai…

Tôi không có tương lai
Cứ nhớ về quá khứ
Nhớ hoa quỳ đơm nụ
Nhớ nụ cười của em…

Những ngọn cỏ rũ, mềm
Một tuần rồi xẹp xuống
Em cho anh mượn nón
Che Cali chang chang…

Cái nón mê dễ thương
Ba đội thăm đồng đó
Bây giờ chắc ruộng lúa
Đang mùa trổ đòng đòng…

Em ơi đừng lấy chồng
Em…sắp lên mười bảy
Cali đây anh thấy
Bão sắp về trong mơ…

 

Em rực rỡ những mùa hè rực rỡ

Mùa Hè xanh…vì lá cây xanh
Mùa Hè đỏ…vì hoa phượng đó
Em nói không mùa Hè em cũng nhớ anh
Anh không nói mà hôn em hôn mùa Xuân vĩnh viễn!

Nếu anh buông em ra em là con chim én
Em bay đi đâu rồi em cũng trở về
Anh thương em mồ hôi đầm đìa
Anh chải tóc cho em đuổi đi hết nắng!

Ai cũng biết chữ Tình thì nặng
Nặng hơn đá vàng, nặng lắm hóa Tình Yêu
Mình gặp nhau, hồi đó, buổi chiều
Mây rất thấp, tóc em từng sợi nhớ…

Mùa Hè xanh mà hoa phương đỏ
Anh nói bâng quơ làm em ngó phố phường
Ngó lên trời, ngó nắng Đơn Dương
Em không thấy má em hường rất đẹp…

Và Tình Yêu bắt đầu không chấm hết
“Dẫu không có mùa Hè em cũng nhớ anh”
Nếu một thời không có chiến tranh
Nếu em không nghẹn ngào tại sao em mười bảy tuổi…

Anh vào lính lên rừng lên núi
Anh vào tù vẫn núi rừng xanh
Mùa Hè long lanh những giọt mưa màu đỏ
Em sang ngang rồi, hoa phượng nở bên sông!

Bên kia sông mênh mông hoa phượng
Bên này sông lá dừa gió bay
Anh đi tìm em Nam Bắc Đông Tây
Thấy em rực rỡ những mùa Hè rực rỡ…

Trần Vấn Lệ
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.