Nguyễn Minh Phúc
Mưa ở Dakglei
Mưa mịt đất. mưa kín trời
Mưa như trút hết cả lời hẹn nhau
Dakglei chìm trắng một màu
Gió mù trong gió. mưa nhàu trong mưa
Chiều nghiêng lũng thấp âm thừa
Nửa hiu hắt mộng nửa thưa dấu tình
Trắng trời mấy nẻo phù sinh
Đưa hai tay hứng. lặng thinh nỗi buồn
Sầu tràn mấy nỗi mưa tuôn
Sương lay lắt nhớ chiều buông tóc nhòa
Dakglei buồn buổi chia xa
Ngồi nghe mưa rớt phôi pha tạt đầy
Thôi tôi về nhé. Dakglei
Gửi bên trời giọt mưa đầy trên môi…
Nghe giọt nắng phai
Tôi gửi lại một cõi ngày cay mắt
Nắng mưa xưa thao thiết một góc trời
Sầu chợt đến bên trời buồn quay quắt
Khói sương chìm trong tay buốt chơi vơi
Em ngày đó mưa giăng sầu mấy nổi
Hiên nhà vàng hoa cúc ngỡ ngàng trôi
Thương tôi đứng đợi mùa thu vừa tới
Nên hắt hiu một vạt nắng ngang trời
Phai giọt nắng trôi bềnh bồng theo gió
Cuối hiên chiều màu hoa trắng phai phôi
Ai đứng hái một mùa hoa cúc nở
Có hay mây rụng úa một phương trời
Thì cũng đủ buổi tôi về ngùi ngậm
Níu lạnh lùng giọt nắng đã tàn phai
Mùa đã chết nhạt dần màu hoa thắm
Còn lại đây gió thổi buốt sông dài…
Anh đâu phải là linh mục
Cho M
Anh đâu phải là linh mục
Mà mong về chốn thiên đường
Đành chịu đời sa hỏa ngục
Bên người con gái anh thương
Anh gửi tình anh vào gió
Thơm cây thơm cỏ quê nhà
Mênh mang hồn xanh thiên cổ
Đọng tình yêu ngát hương hoa
Sớm mai chợt vàng hoa cúc
Mùa thu rón rén theo về
Có người đêm nằm thao thức
Gối mùi hương giữa cơn mê
Bướm ong thả câu tình tự
Hương hoa mật ngọt bên trời
Còn anh bài thơ ngăn tủ
Giấu hoài thương nhớ chơi vơi
Anh chẳng mong về với Chúa
Đường trần vạn nẻo xa xăm
Trót nghe lời em ngậm ngãi
Đành thôi mê mải tìm trầm
Thì anh một đời khờ dại
Yêu em ngày tháng quên dần
Dẫu em qua thời con gái
Anh còn yêu mãi nghìn năm…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi


















