Vân tay | Tháng 12 | Một chuyện đi | Cái chết và những bài thơ

Posted: 07/12/2016 in Thơ, Trương Đình Phượng

Trương Đình Phượng

walk_in_the_fog

Vân tay

1
Mở cửa
gió thốc dữ dội
bạn lao ra đường
sương nhai nuốt bạn
như chiếc bánh quy hết hạn.

2
Sự gượng gạo
Dẫn bạn đi
Trước mặt là vực thẳm
Bạn đắn đo
Có tiếng nói
“hèn nhát”

3
Bạn
Nghĩ
Nếu quyết tâm
Bạn sẽ bẻ chệch đường ray
Và đoàn tàu
Sẽ
Phi vào vũ trụ
Như
Khát vọng của bạn
Hồi bé.

4
Bạn bắt đầu
Ngồi
Xuống chiếc ghế
Gọi một ly cà phê
Bạn khuấy
Say sưa
Điệu nhạc zaz
Chảy tràn qua từng khớp xương linh hồn
Bạn bắt đầu nhai
Nỗi buồn của bạn
Và bạn thấy
Chúng như món tráng miệng tuyệt vời.

5
Bạn chúi đầu vào quyển tạp chí
Một số tin tức giật gân
Chẳng thể khiến bạn chú tâm
Vì bạn đang nghĩ
Đến
Bầu vú của những ả điếm
Trong nhà hàng đêm qua.

6
Sương bắt đầu tan
Bạn
Hiện ra
Rõ dần
Những con đường
Bắt đầu ồn ào
Bạn
Mò tìm dấu vân tay của mình
Giữa những bàn chân.

 

Tháng 12

1
Buổi sáng
Có nắng
Nỗi buồn trắng
Phố vắng
Hình hài giấc mơ quá nặng

2
Bạn cố bay lên
Bằng tư tưởng lộn xộn
Đôi chân không thể
Tách ra khỏi con đường
Con đường vốn rộng
Nhưng
Bài thơ thì hẹp
Quá hẹp
Như
Tử cung khít
Những ngôn ngữ chết vì ngạt.

3
Giờ là tháng 12
Mùa đông
Phố lạnh
Người lạnh
Tình lạnh
Tiền thì ấm.
Giờ là tháng 12
Thiên hạ hồi hộp chờ
Noel chúa giáng sinh
Thiên đàng
Chiếc bánh vẽ xám.

4
Khung cửa sổ
Bụi bám
Và nó bắt đầu lung lay
Vì quá nhiều bụi?
Con kiến bò quanh
Giữa vòng tròn
Bức tranh của một thằng nhóc
Vẽ khi nó còn nhỏ
Rồi
Năm tháng trôi
Nó quên
Những giấc mơ bụi bám.

5
Bạn thèm
Không phải rượu ngoại lâu năm
Không phải gan trời
Không phải máu rồng
Bạn thèm
Một tiếng gà trưa
Khuấy động
Thành phố.
Bạn mở cửa
Và lắng nghe
Màng nhĩ bạn bắt đầu rỉ máu
Máu màu xanh
Máu màu trắng
Bạn hãi
Có thể não bạn đã bị nghiền nát
Vì chuỗi âm thanh
Hiện đại.

6
Buổi chiều
Phố vắng
Không nắng
Giấc mơ vẫn nặng
Bây giờ là tháng 12
Bạn lặng lẽ
Chôn
Những câu thơ già cỗi.

 

Một chuyện đi

1
Ngày chủ nhật
Bạn quyết định làm cuộc hành hương
Ra bến lúc người người đang say ngủ
Bạn bắt chuyến xe sớm
Trên xe chở đầy sương và bạn.
Hình như
Trên những hàng ghế
Vẫn còn phảng phất những khuôn mặt buồn vui
Hành khách bỏ lại chiều qua
Lạ lẫm nhìn bạn.
Chọn chiếc ghế sát cửa
Bạn tựa đầu vào tay mình
Và nghĩ về con đường phia trước.
Xe chạy ra ngoại ô
Sương bắt đầu tan
Bạn thấy
Cánh tay bình yên ve vuốt trái tim mình.

2
Ngày chủ nhật
Về quê
Và ở đó
Bạn nghe những người nông dân
Kể những câu chuyện đời mình
Rễ của khát khao thì ngọt
Nhưng quả của niềm tin lại đắng.
Bạn đọc cho họ nghe
Bài thơ ngợi ca đá mềm chân cứng
Họ cười bảo bạn
“Đó chỉ là những lời phỉnh gạt trẻ con”.

3
Sáng thứ hai
Bạn trở về thành phố
Nơi bạn đã gắn bó nhiều năm
Những mùa xuân lộng lẫy
Những mùa đông u buồn
Bạn bỗng thấy
Mình như người khách lạ
Tò mò ngắm những con phố dài
Xao xác tình yêu.

 

Cái chết và những bài thơ

1
Một ngày
Bình thường hơn cả bình thường
Trên những ngả đường
Bầy chim lặng im
Gặm nhấm tiếng hót của mình.
Bạn đóng tất cả các cánh cửa
Cố ngăn mọi sự sai lầm
Lọt vào

Bạn bắt đầu nhai những bài thơ.
Mỗi bài thơ có một mùi vị
Đắng
Chát
Ngọt
Chua
Cay
Thơm
Thối…
Và khuôn mặt bạn thay đổi từng khắc
Có khi
Bạn lim dim mắt ra chiều thưởng thức
Có khi bạn nhăn nhó
Như kẻ bị kiết lỵ
Có khi bạn ngồi như tượng đá
Từ khóe mi bạn
Những hạt nước màu trắng trào ra
Như những hạt sương rơi xuống gò má pho tượng đấng vĩ đại
Trong Trung tâm thành phố
Nơi mỗi ngày
Có rất nhiều người tìm đến
Đặt vòng hoa
Cúi đầu
Và khóc.

2
Bạn nghe thấy
Những âm thanh lạ
Có thể là tiếng cười
Có thể là chuỗi rên la
Có thể là chuỗi nguyền rủa
Bạn không chắc chắn
Nên đoán mò.
Bạn ngừng nhai những bài thơ
Quai hàm bạn bạnh ra như loài rắn hổ mang chúa
Bắt gặp sự đe dọa.
_anh bạn trẻ
Đừng ăn chúng tôi nữa
Chúng tôi là thứ máu thuần khiết
Được chiết ra từ trái tim của những nhà thơ.
_anh bạn trẻ
Xin hãy xử lý chúng tôi thật nhanh chóng
Chúng tôi đã bị giam hãm chốn này quá lâu rồi
Ôi những lời ngợi ca rẻ tiền
Ôi những sự lăng xê khốn nạn của bầy yêu quái.
Những notron nổi loạn trong đầu bạn
Bạn bứt tóc mình và nhai.

3
Bạn được đem vào bệnh viện
Bác sỹ chuẩn đoán
Bạn bị bội thực thơ.
Người ta mở cuộc họp khẩn cấp
Những giáo sư đầu ngành được mời đến
Mọi người im lặng rất lâu
Những chiếc quạt trần quay xè xè
Bầy muỗi o e lượn quanh những bộ mặt trầm tư.
“Căn bênh lạ
Không thể chữa khỏi
Chúng ta hãy gọi người nhà chuẩn bị hậu sự cho nạn nhân”
Một vị giáo sư phá vỡ sự đóng băng
Đầu ông ta không còn cọng tóc nào
Có lẽ chúng đã hy sinh vì sự nghiệp cứu người.

4
Bạn nằm trên giường
Toàn thân sốt ly bì
Người yêu bạn đến
Hôn bạn
Nằm chặt tay bạn và nói
“Ôi anh yêu
Có lẽ nào anh bỏ lại em một mình nơi trần gian lạnh lẽo?”
Tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại
Cô nàng nhắn lại “ hắn sắp chết rồi cưng ạ
Thật may là em chưa đồng ý kết hôn với hắn”
Gã tri kỷ của bạn đến
Gục đầu lên ngực bạn nức nở
“Trời ơi sao lại xảy ra điều tồi tệ thế này
Tỉnh dậy đi bạn tôi
Không còn bạn thế giới này chả còn ý nghĩa gì nữa”
Bàn tay gã mò vào túi bạn
Và thó đi những đồng tiền lẻ cuối cùng…
Bạn chẳng nghe thấy gì
Ngoài những tiếng thở của lá cây
Tiếng gió chiều nhẹ nhàng bước qua khu vườn vắng
Tiếng ư ử buồn bã con chó mà bạn chưa một lần cho nó vào nhà.

5
Người ta đem bạn đi chôn
Vào một sáng sớm bình thường hơn cả bình thường
Trước khi hạ huyệt
Linh hồn bạn còn kịp nghe
Những bông hoa trong nghĩa trang nói với nhau
“kìa lại thêm một kẻ ra đi vì sự dối lừa”.

Trương Đình Phượng
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.