Trần Huy Sao
Một đời nhớ lại
buổi tôi về tìm trú nhà xưa
em khóc in mưa trời Đà Lạt
mưa rơi nước ngọt mưa em mặn
mưa tôi thì quá đỗi mặn chằn
khóc đã nưa rồi vui tới ngấn
lạ lùng nước mắt vẫn dòng trôi
ôm nhau mới thấu lòng nước mắt
buồn cũng rơi vui quá cũng rơi
từ đó hai mình giạt dòng trôi
níu thêm cay đắng ghé hiên đời
vẫn tình yêu trượt dài tới nỗi
có nhau bèo giạt vói hoa trôi
một thuở tôi một thời trơ trọi
tìm em ghé mỏn chốn nương thân
cám ơn đời buồn vui khánh tận
vẫn chia nhau lạc bước phong trần
ở chốn khó dung thời lạc vận
thì thôi rượt đuổi nẻo sơn khê
em níu tình tôi từ dạo ấy
tới nay mờ mịt dấu đường quê
tháng Tư có lắm lời muốn kể
mà thôi chừng đó cũng cũng đủ rồi….
Nhắn vói mùa xưa
tôi không về cùng em
ghé làng xưa xóm cũ
nói thiệt lòng khó giú
vết đau xưa chưa lành
lá đau xót lìa cành
chim đau buồn lìa tổ
tôi y chang vậy đó
đau điếng nỗi xa quê
em về một mình nghen
lo hương phần Ba Mẹ
gởi nương lời kinh kệ
xa cảnh đời hổn mang
xóm làng giờ vướng mạng
lưới đổi thay bạo tàn
em về cho tường tận
đâu cần tôi nói ra
mấy mươi năm đi xa
ai mà không chột nhớ
nói thiệt thì không nỡ
nhín nói càng nhói đau
đổi thay hết còn đâu
đường tình xưa cũng xóa
dòng Trăng xưa cũng đọa
đày sân Đình đọa lây
em về mình em vậy
tôi chỉ nhắn trong Thơ
con đường tình ngày đó
còn nhớ tới tôi không….
Đà Lạt [in như] đã lạt
nhiều năm xa em về đà lạt
phố chợ ngày xưa có lạ nhìn
người thuở đi xa giờ quày lại
chỉ là du khách đến rồi đi
ánh nhìn như vậy không vui lắm
chẳng trách gì đâu cảnh đổi đời
người xưa về lại thành người lạ
đà lạt giờ đây đã lạt rồi
thôi em đừng nói chuyện thời gần
cứ nhắn thời xa cho tình tự
đà lạt có răng rồi cũng rứa
vẫn cắn tình nhau tới sật sừ
nói gần nói xa ra nói thiệt
vốn xưa đã cùng làng cùng xóm
lên xuống gặp nhau rồi ôm riết
tận giờ vẫn miết chặt vòng ôm
em về đòi nợ trời đà lạt
trả lại cho anh lụy một thời
như hồi dạo phố đêm se lạnh
trái Bắp nướng mỡ hành nóng hổi
như những chiều mưa giăng cố quận
quán bánh Xèo ngồi ghé gần nhau
như đêm khuya về đường vắng lặng
ổ bánh mì Wĩnh Chấn giòn tan
như ngọt chén chè Kê mệ Xứng
ngó em nheo mắt rồi liếc anh
ngó liếc một hồi làm phát ngượng
chén chè xưa quên nhớ để dành
còn biết bao quên rồi lại nhớ
một thời chốn cũ níu đời nhau
nay dịp trở về em gom gói
trả bớt cho anh cuộc bể dâu
lâu quá anh không về thăm lại
ai đời lại quá quắt đổi thay
dấu cũ như muôn trùng xa ngái
níu hoài cũng lỏng lẻo vòng tay
thôi thì em xong việc rồi đi
đừng ở lâu chi cho bi lụy
anh tự biết mình em yên chí
buồn vui cũng đủ ngấm thịnh suy
quê xa rưng nhớ trời quê cũ
đau nhói lòng riêng nhớ vậy thôi
cám ơn em không thèm cất giú
nói thiệt lòng nhau buổi đổi đời
đà lạt chúng mình giờ đã lạc
em về ngơ ngác ngó dòng trôi
xong việc Mạ Ba rồi thoái thác
về tìm nhau dẫu lạ phương trời
anh viết bài Thơ này rất thật
nói vói quê riêng của chúng mình
đà lạt hai mình giờ đã lạc
buồn vui không lẻ cứ mần thinh….
viết dưới hiên trăng
Trần Huy Sao
Nguồn: Tác giả gửi


















