Nguyễn Minh Phúc
Đêm với Biển Hồ
chòng chành theo nhịp sóng xô
thuyền tôi về tắm Biển Hồ đầy trăng
chạm trời đầy khói sương giăng
khỏa sông khua nước bồng bềnh mây bay
níu chùm khói mỏng đầy tay
mùi hương rừng núi ngất ngây gọi mời
Pleiku và gió ngang trời
nghe dòng sông dịu ngọt lời ái ân
níu mây trời xuống thật gần
tôi ngồi tay vốc sương tần ngần rơi
có gì đọng lại mắt môi
là em hay bóng mây trời êm trôi
bâng khuâng gặp Biển Hồ rồi
xanh đôi mắt ngọc núi đồi Pleiku
mai từ biệt dốc sương mù
làm sao gỡ được ngục tù em đây…
Có người ngồi nhớ
người về hong một chiều phai
thầm thì gọi chút nắng mai cuối trời
úa vàng màu nắng chơi vơi
tình như cơn gió về phơi nghìn trùng
bẽ bàng nhớ một âm câm
ngày rơi cuối phố mưa chùng bóng đêm
có hay tình rớt môi mềm
trăng treo nỗi nhớ gió chìm lời yêu
thôi đành yêu dấu tan theo
tình xa ngút tạnh lạnh đèo khói sương
em xưa đã hóa vô thường
còn tôi buốt một nẻo đường phôi phai
có người ngồi nhớ sương mai
hình như thấy bóng hình ai thở dài
nghe chừng nhịp đập tim đau
từ trong hơi thở mộng nhàu nát đêm…
Gấp những đêm thâu
tôi biết sẽ có một lần đánh mất
hình hài kia như những kỷ niệm buồn
em đâu đó giữa cuộc đời giả thật
có hay rằng đã đến lúc tay buông
cơn gió lạ thổi suốt mùa ân ái
đâu hay ta mang mặt nạ che tình
em hờ hững trả tôi thời ngây dại
nụ hôn nào nghe buốt một lằn đinh
rồi tôi cũng trả em đời sống đó
như tàn khuya chao chát mắt môi sầu
chăn chiếu úa của trăm chiều giông gió
tôi một mình ngồi gấp những đêm thâu
nếu còn nhớ trong phai tàn tiễn biệt
bọt bèo thôi khi trăng đã thôi rằm
trốn vào đâu cũng thấy tình cay nghiệt
thì cũng đành tan tác dấu trăm năm…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi


















