Nguyễn Minh Phúc
Sen trắng Hoàng thành
mùa sen nở giữa Hoàng thành
nghe ai khe khẽ bước chân lần về
ngọt ngào chiều tím sông mê
bao lần em nhắc tôi về Huế chơi
những mùa thương nhớ đầy vơi
lòng tôi còn nợ Huế ơi đợi chờ
đêm nằm thấy bóng sen mơ
hóa ra Huế có bao giờ phai phôi
nhủ lòng thôi nhé Huế tôi
giận chi tôi tội một đời xa quê
thương ai thấp thỏm ngày về
sen lồng hương gió đê mê Hoàng thành
bước chân xa Huế không đành
mùa sen và những chiều hanh nắng vàng
có hồn tôi đậu mơ màng
bên cành sen trắng dịu dàng tay ai…
Cũng đành…
cũng đành người phía chân mây
tôi ngơ ngác nhớ mưa bay cuối trời
đành người mây thấp chiều rơi
tôi nghe sóng vỗ một trời phôi phai
đành heo hút những sớm mai
khi tay đã trót buông rời tay nhau
khói sương chạm bóng mưa dài
còn nghe vọng tiếng thở dài một tôi
cũng đành ngày cũ xa trôi
nụ hôn rời rã đôi môi héo tàn
đành thôi mây rớt trên ngàn
bến sông hiu hắt chiều tan mịt mùng
nẻo về còn những riêng chung
cũng đành gửi lại tơ chùng duyên xưa
người đi tình xót xa vừa
cũng đành như một cơn mưa…cũng đành…
Trốn
mây thì trốn mịt mùng cơn gió thổi
mưa ngừng rơi trốn heo hút sương nhòa
em trốn anh vào giấc mơ mỗi tối
còn nỗi buồn thì biết trốn vào đâu…
sóng trốn biển nên âm thầm sóng vỗ
ngày trốn đêm leo lắt mặt trời hồng
thưở ngày tháng trốn vờ đêm hạnh ngộ
buổi quay về em trốn được anh không
trăm thương nhớ vấp đời anh ngã quỵ
mới hay mình đã trốn một đời nhau
thuở đôi mắt nhốt hồn anh ám thị
thì trốn nhau chưa hết một đêm dài
em cứ trốn quanh đời anh xa thẳm
để anh hoài nỗi nhớ chật con tim
bàn tay trót nằm trong bàn tay ấm
thì em ơi …trốn mấy anh cũng tìm…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi


















