Trần Biên Thùy
Mẹ
Tặng Ngọc Giao
Gần bảy mươi em còn có mẹ
Anh ba mươi đã mất mẹ rồi
mẹ là mặt đất biển khơi
ai còn mẹ là một trời hạnh phúc
Mẹ như sông dài uốn khúc
đem phù sa vun đấp ruộng đồng
cho hoa màu vườn tược đơm bông
cho con cháu vươn mình sức sống
Anh mất mẹ như cơn ác mộng
giữa biển khơi giông bão mịt mùng
không thấy bến bờ cuộc sống mông lung
những lo sợ không người che chở
Em còn mẹ là đường đời đầy hoa nở
đường yêu thương bóng mát phủ đầy
con có mẹ một khi có lỡ
vấp ngã đời còn ấm một vòng tay…
10-5-2017
Đưa Cô
Kính hương hồn cô út Nhùng
Năm mười tuổi
đưa cô vu qui về Búng Lớn
mặt hồ trong xanh
như màu mắt cô dâu
tôi đâu hiểu
đưa cô đi là ít khi về nữa
duyên gái quê e thẹn mối tình đầu
Sông Bình Di uốn lượn nông sâu
năm ghe chèo
tiếng hát hò cùng mái đẩy
gái Long Bình
theo chồng về Búng Bình Thiên
cô buồn hiu nhìn sóng vỗ mạn thuyền
Bài ca “phận làm dâu”
từ máy hát lên dây thiều dai dẳng
nước mắt rơi
cô làm xúc động bao người
bờ bến cặp rồi buồn lắm ai ơi
khó gặp cô lắm ở góc đời xa lạ…
20-10-2016
Trần Biên Thùy
Nguồn: Nhà phê bình Ngô Nguyên Nghiễm gửi