Lê Văn Hiếu
Trong vườn
Sản sinh hay là trở về
Mùa bội thực của tình yêu
Mùa đại dịch của loài ốc sên định kỳ phải có
Thành phố của sên, làng mạc của sên
Quê cha đất tổ của sên
Sao lại là khu vườn nhà tôi
Xưa thật là xưa, từ khi chưa có tôi đã có sên, khu vườn nhà tôi đã là quê hương cụ tổ của sên. Hóa ra tôi là người đến sau, tôi thuộc hàng bé nhỏ.
Tôi bé nhỏ, ta bé nhỏ trước muôn loài, chi ít với loài sên trườn bò lặng yên đánh thức .
Tần sóng chiếc cần ăng-ten râu, và trên lưng cõng ngôi nhà con con đẹp đẽ. Ngôi nhà lớn dần lên, thân xác lớn dần lên, ngôi nhà lớn dần trong từng nhịp thở.
Sự cơi nới đến tinh vi, lặng lẽ mà không lặng lẽ. Chúng chưa hề thở than hay buông lời ngợi ca mình kỳ vĩ.
Đêm trăng, lấp lánh những vệt đường chúng đi, hoằng vào giấc mơ tôi, những con đường không ngủ.
Trong khu vườn nhà tôi,
Tôi & sên.
Trên đôi vai nằng nặng của tôi,
Sên & tôi
Hay sên là tôi, tôi không biết nữa?
Mùa
Uống và ăn nước trời
Tắm gội nước trời
Tháng – không sử dụng mạch ngầm từ đất
Nguồn nước của đô thị
Mọi thứ trong veo
Mọi thứ nguyên lành
Khác với cơm nhà cháo chợ
Muốn chua có chua
Thèm đắng có đắng
Ngậm đến tê lưỡi
Cộng rau rừng trôi bữa trưa
Thịt là chim bay về đậu
Dúi chơi trò ú tim dưới bụi le
Chồn nghiện cafe chui vào chiếu rượu
Mùa,
Trở về thời săn bắt hái lượm
Ta hái những chùm sao
Lượm những sợi gió mát dịu
Mặt trời sôi trên lưng
Đáng ghét hơn khuôn mặt đội sương mỗi sớm
Ta thương giọt mồ hôi
Mùa,
Ta thường im lặng
Ngày ngày đối thoại với cây
Vươn mình tìm khúc sáng…
Lê Văn Hiếu
Nguồn: Tác giả gửi


















