Nguyễn Minh Phúc

Họa bản Kiều
Khắc gỗ – Tôn Thất Đào
Lời thằng bán tơ
… phải tên xưng xuất tại thằng bán tơ – Kiều
mắc chi lời nói vu vơ
oan cho Vương ngoại bơ vơ thân Kiều
mắc chi tay bán tơ liều
lại làm quán đổ đình xiêu hỡi trời
nầy đừng lửa gắp tay người
vu oan giá họa thằng tôi biết gì…
ăn rồi chùi mép mà đi
tuổi tên chẳng có danh gì mà mong
lời tôi đổ biển đổ sông
miệng như con vẹt sổ lồng hót chơi
dở hơi kết tội người đời
ba trăm lạng ấy ai xơi bây giờ
tội gì tôi chỉ bán tơ
để cho một mất mười ngờ là đây
hay chi mặt dạn mày dày
tốt chi cái đám đọa đày hồng nhan
mấy trăm lượng bạc lượng vàng
ruồi xanh nhặng đỏ mua quan hết rồi
giờ nầy còn lại mình tôi
dại khôn tai tiếng hỏi trời có thương
cũng là cái lưỡi không xương
nên tôi mang tội trăm đường oan khiên
hồn ai sống dại thác thiêng
xin cho tôi trả nợ duyên kiếp nầy…
tôi thề trời đất cao dày
kiếp sau thôi chẳng mua ngài bán tơ…
Trôi những phù vân
nợ em một thoáng trời nhàu
một cơn mưa cũ tàn phai bên trời
nợ trần gian bóng nghìn sau
một đời chỉ đủ cho nhau rã rời
buổi về còn lại mình tôi
rừng xưa lá rụng mây trôi cuối chiều
về nằm gánh nỗi đìu hiu
sáng ra núi đợi nghe chiều rưng rưng
mới hay chim đã bỏ rừng
mới hay chăn gối lạc từng nỗi đau
em rồi bỏ lại nghìn sau
ngày son phấn đã nhạt màu ái ân
sẽ trôi hết những phù vân
chút gì còn lại giữa trần gian kia
là tình yêu đã đoạn lìa
đêm tàn nến thắp mưa khuya một người…
Là những ngọn sầu
khi trở giấc tàn khuya đầy mộng mị
một hồn câm trên đỉnh nhớ môi người
cũng đã khép môi mắt người ám thị
chiếu chăn cuồng ngồi tiếc nhớ khôn nguôi
tình vây bủa từng nỗi sầu chống chếnh
đành lạnh căm như bến nước khua chiều
ôm lũng thấp ngó trời cao định mệnh
một hồn sầu trôi ngã bóng cô liêu
em đã đến rồi một lần xa biệt
nỗi buồn nào đậu lại giữa thiên thu
hư vô đó như có lần tôi biết
là cỏ lau chìm khuất giữa xa mù
nghe tiếc nhớ một trời xưa mộng ảo
vướng đời nhau mưa trên những ngọn sầu
ngàn sau nữa bên vũng nhòa sương khói
tôi gọi người trong những giấc chiêm bao…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi

















