Đặng Xuân Xuyến
Tiếng khèn
tặng Vũ Thị Hương Mai
Nhởn nhơ
Mặc cha giục sang bản bên cho người ta bắt làm vợ
Mặc sương trắng là đà giăng ngõ
Mặc mây chiều quẩn váy lửng lơ
Mặc khèn ai bỏng rộp phồng đêm
Cứ tủm tỉm
Cứ bơi theo dòng suối
Cứ men theo hương lài
Cứ nồng nàn dựa một bờ vai…
Đông
Ừ, đông
Cây bàng trút lá
Vọng chuông chùa xa
Ơ này những là gió
Ơ này là những giấc mơ
Ơ này là mằn mặn tuổi thơ
Kìa! Nửa đêm chụm tay khều lửa
Kìa! Tiếng khèn réo rắt chiều mưa
Kìa!…
Vi vút gió…
Tiếng khèn rơi.
Hà Nội, sáng 25 tháng 10.2017
Thu lạnh
Người đã đi rồi, đi quá xa
Bỏ ta ở lại với quê nhà
Hôm nay về lại thăm làng Đá
Ngơ ngẩn chiều tà ta với ta…
Giếng nước còn trong, bậc đã rêu
Chênh chao chiều vọng tiếng cu gù
Tháng chín thôi mà… sao đã lạnh
Thu vàng vồi vội rải nắng hanh.
Ừ, trách gì đâu, chỉ nhớ thôi
Người đi thì cũng đã đi rồi
Nào ai biết được duyên mà đợi
Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi.
Hà Nội, chiều 20 tháng 10.2017
Đặng Xuân Xuyến
Nguồn: Tác giả gửi


















