Tuổi 20 chết tiệt | Gọi nắng

Posted: 02/01/2018 in Bùi Nguyên Phong, Thơ

Bùi Nguyên Phong

Tuổi 20 chết tiệt

Trai, gái phải lòng… giương mắt ngó.
Nàng ở sam nàng, ta ở sam ta [1].
Gần trước mặt mà như xa xăm lắm.
Mỗi cái hôn… phù phiếm giấc mơ xa

Viết câu thơ phải liếc qua, ngó lại.
Không điện đài lại có ăng ten [2].
Tội hủ hóa… Yêu đương vô tổ chức [3].
Kẻng vang lên… Phơi mặt trước tiểu đoàn.

Trăng rụng xuống đậu hờ bên cánh mũi
Hơi thở thơm tho hương hoàng lan
(Thơ viết thế nhưng đời đâu phải thế.
Trong đêm đen tay gãi bẹn như đàn.)

Hãy quên đi tuổi 20 chết tiệt
Quên mùa xuân bầm dập thuở đầu đời.
Ngày sẽ sáng… Em ơi! Ngày phải sáng.
Nước mắt ngà còn mằn mặn bờ môi.

[1] Sam là từ dùng chỉ Láng trại
[2] Ăng ten: kẻ chỉ điểm lập công mong được chút ân huệ
[3] Cái thời trai gái trước khi yêu nhau phải báo cáo tổ chức xin tìm hiểu.

 

Gọi nắng

15 độ âm!
Nỗi nhớ đóng băng!
Câu thơ đông thành đá…
Michigan oằn mình trong tuyết giá…

thê lương
tịch mịch
Trắng trời!
Người đi
lầm lũi
bên đời
xa xăm..

Mặt trời thức muộn
âm thầm
còn nguyên cái nhớ
căm căm bơ phờ.
Nắng ơi! Ta đợi, ta chờ…!

Nắng bỗng trầm tư… Nắng vàng ra
Nắng vờn tuyết trắng… Nắng lùi xa…
Chàng tuyết lạnh lùng… Nắng bật khóc
Giấu bẽ bàng sau sắc nhạt nhoà.

Nắng ơi! Ta gọi nắng lên đời
Đi giữa giá băng ngạo nghễ cười.
Đợi ta dưới gốc thông cằn cỗi
Theo ta về đạp sóng trùng khơi

Nắng ơi! Ta đợi nắng bao ngày
Nàng đã đến đây hãy lại đây
Há thân nuột nà cho tuyết phủ
Ngại gì hơi ấm một vòng tay.

Nắng… Nắng! gọi tên nàng tha thiết
Nhà Trang run rẩy chiều tiễn biệt
Nắng buồn! Trái đất chẳng thèm quay
Long lanh giọt sầu vương mắt biếc.

Nắng ơi! Nắng…!

Bùi Nguyên Phong
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.