Trần Huy Sao
Lại, thêm, ra… nỗi nhớ…
gởi em, cô giáo lưu dung
chưa chắc còn hẹn mai hẹn mốt
chạm ngấn đời qui hàng thời gian
tóc xanh giờ quá trời vướng nạn
tuyết sương rồi đâu dám soi gương
rải dặm thời đau nhói nhiễu nhương
còn chi nữa mà chăm gương lược
mai nữa qua sông đời phiền trược
tro than một nhúm vãi an nhiên
từ dạo bâng khuâng lòng đau điếng
tới nay mấy chục ngoái ưu phiền
hai mắt hùa nhau thêm mắt kiếng
đặng còn rõ dáng Tháng Tư Đen
xóm cũ nhà xưa chưa ngừng quên
em đứng bên hiên buồn mắt đỏ
bọc gói thuốc Rê thèm vấn nhớ
tiễn tôi đi bấu rào kẽm gai
[hôm đó mây bay không quày lại
tháng Sáu trời đem mưa tới rồi
giọt ngắn giọt dài không ngấn nổi
niềm đau nỗi nhớ buổi đổi đời]
thôi em về nén lòng đau nhói
tôi lên xe phủ bạt bịt bùng
che hết cuộc đổi đời chết sững
vòng xe nghiến nát tình chia xa
mấy mươi năm tưởng đã rồi qua
tháng Tư đen cứ hằn nỗi nhớ
tôi kẽm gai bấu thời cơ nhỡ
em thăm nuôi gởi hẹn từng ngày
giờ ngoái lại có sao viết vậy
bài Thơ buồn ghé buổi nương dâu
giờ hai mình đất người ở đậu
bao nhiêu năm nào dễ hồ quên
tháng Tư tôi làm Thơ kể chuyện
dưới Hiên Trăng quá cảnh thăng trầm
tả chân thật một thời quỉ ám
hồi tiễn tôi bấu rào kẽm gai
dẫu nhiều Thơ vẫn hoài nhớ lại
dành tháng Tư ân nghĩa mặn mà
gởi cô giáo lon gô ruốc sả
nuôi người thương bấu rào kẽm gai
mấy mươi năm đó rồi thương hải
tình thơ tôi vẫn rãi hồi xưa…
Nỗi nhớ nào, hơn, nỗi tháng tư…
em nuôi hai con Minh Trí Thục Quyên
từ tem phiếu cô giáo lưu dung mỗi tháng
nhín ra chút để còn
nuôi thêm
người chồng đang bấu rào kẽm gai
vô hạn…
câu chữ hóa đau thời hoạn nạn
phấn trắng bảng đen bục giảng xếp hàng
cân đếm đong đo đã qui định thời gian
mai lâu mốt cứ hành cho dứt cháo
em không khứng ra chợ trời lơ láo
tìm miếng ăn lại gian dối lời rao
với lại xưa nay cổng đóng phên rào
chỉ biết đời hiền khô sư phạm
nay đời sống chen chân vào bục giảng
em ngỡ ngàng phấn viết bảng tay run
mai xếp hàng mốt xếp hàng dáng đứng
cô giáo chìa tem phiếu đợi lãnh phần
một nách hai con chồng đang vướng nạn
bấu rào kẽm gai cơn đói chờ cơm
tem phiếu lưu dung thì thời ngắn đợt
thương em vô vàn nỗi lo xiết kể
rồi cô giáo lưu dung mở quán cà phê
quán mở sớm đóng giờ lên bục giảng
buổi đổi đời mắt cô rồi lạng quạng
thức đêm khuya giáo án sáng bày hàng
cũng may thời tủi nhục sang ngang
tôi nhả bấu kẽm gai về tìm quán nhỏ
ly cà phê nối dòng đau thương khó
cô giảng giáo khoa thư tôi tiếp trang đời
mấy chục năm qua rồi đó cô ơi
nay nhắc lại cứ bồi hồi thương lại
bể cứ dâu thương cứ (thiệt là) hãi
nay còn nhau nơi xứ lạ quê người
sáng nay dưới Hiên Trăng vùng quê mới
chuyện tháng Tư quê cũ lại tiếp lời
mới viết bài Thơ cô giáo xưa ơi
vợ có đọc xin chia cùng nỗi nhớ…
viết dưới Hiên Trăng trở dạ tháng Tư Đen
Trần Huy Sao
Nguồn: Tác giả gửi thơ và ảnh


















