Nguyễn Minh Phúc
Chào buồn Ban Mê
Trăng đổ đầy trời rồi Ban Mê
Mà sao tôi chẳng thấy em về
Gió tràn qua dốc nghiêng chiều thấp
Nghiêng cả tình tôi buồn tái tê
Nồng nàn khói thả chìm trong mây
Tưởng bóng mùa thu vương mắt cay
Mênh mang ngàn ánh sao Hồ Lắc
Rụng xuống bềnh bồng đầy hai tay
Gửi lại Ea H’Leo trời mây trôi
Chiều vít hoàng hôn rợp núi đồi
Vén màn sương mỏng nghe vời vợi
Khói sóng quê nhà buồn chơi vơi
Hỏi nắng xanh trời rừng Bản Đôn
Mai tôi đi – biết có về không ?
Buôn Mê chào nhé buồn tay vẫy
Nghe gió mùa thu lạnh buốt hồn…
Lặng ngắm sông quê
quê nhà ơi hỡi quê nhà
miên man khói sóng mưa nhòa bóng tôi
dòng sông sao mãi không trôi
mà nghe mưa đổ đầy trời bâng khuâng
sông da diết ngủ bao lần
mà đêm cỏ mượt sương tần ngần rơi
gió thì thào khẽ sông ơi
lời ru buổi ấy một đời tôi mang
lắng nghe sông hát khẽ khàng
lời ru quê cũ đọng ngàn nhớ thương
đời tôi đi vạn nẻo đường
mà đâu qua hết nhịp vương câu hò
mốt mai về với tàn tro
cũng không quên được bến đò sông xưa
quê hương nhớ mấy cho vừa
dáng ai ngồi cạnh bóng dừa sông quê
chờ tôi em nhé ngày về
cho tôi trả hết câu thề hôm nao…
Ngủ đêm ở buôn D’ret
sáng ra chợt thấy sương tràn dốc
đất thấp trời cao chìm bóng cây
mây lững lờ trôi đầy tay vốc
vai vịn lưng đồi say ngất ngây
ta thả cô liêu vào gió núi
theo em nằm mộng mấy phương trời
đại ngàn bóng ngả mờ dốc bụi
cứ ngỡ đời mình như mây trôi
vớt những mù sương vương kẽ tay
bóng chiều hoang hoải chìm trong mây
khói bay theo gió mù cay mắt
lạc tới cao nguyên tiếng thở dài
ngồi mà đợi những mùa không tới
núi cũng như ta sầu nghiêng vai
cô em gùi gió chiều dốc đợi
có thấy mây chiều qua lũng sâu…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi


















