Nguyễn Minh Phúc
Rơm rạ quê nhà
đêm nằm dưới ánh trăng quê
nghe mùi rơm rạ theo về với trăng
sương rơi ướt chỗ tôi nằm
bờ tre gió thổi đêm thăm thẳm dài
có gì đâu những chiều phai
nắng nghiêng bến vắng gió dài lời ru
có gì đâu những mùa thu
sông quê xào xạc mưa mù mịt trôi
vậy mà đi hết cuộc đời
vẫn ngơ ngẩn nhớ bồi hồi tiếng quê
nằm dài vạt cỏ bờ đê
mùi rơm rạ nhắc câu thề năm xưa
quê ơi thương mấy cho vừa
nắng thêm nỗi nhớ mưa thừa niềm thương
ai tha phương những dặm đường
có nghe vọng tiếng cố hương tìm về
nghe mùi rơm rạ nhà quê
mùi bùn mùi đất nhói về trong tim
tôi nằm giữa tiếng gió đêm
nghe ai gọi khẽ nỗi niềm quê xưa …
Cỏ ơi…
xa quê gần hết cuộc đời
nắng trôi lạ gió mưa rơi lạ người
con đò kia lạ mây trời
em về cũng lạ nụ cười trên môi
chỉ còn đám cỏ kia thôi
nõn xanh đắm đuối bồi hồi bao dung
cỏ quê như thể đã từng
theo tôi qua những mênh mông nỗi đời
cúi đầu trước cỏ, cỏ ơi
xin thưa cùng với một lời với quê
mốt mai tôi sẽ trở về
nương thân ngọn cỏ chở che cuối đời
lạy quỳ với cỏ quê tôi
cho tôi vịn lấy tao nôi buổi nào
nghe hồn quê mãi ngọt ngào
đón tôi cùng trận mưa rào ngút xanh
quê ơi thôi thế cũng đành
nhường tôi nắm cỏ mong manh kiếp người
nổi trôi thân phận cuối đời
nắm xương tàn gửi đất trời …
cỏ ơi…
Với quê
với mẹ tôi và thôn Cộng Hòa
khẽ khàng một vạt nắng rơi
mà đi theo hết cuộc đời với tôi
quê xưa và đám mây trời
cứ đan nỗi nhớ cứ bồi hồi thương
có gì trong gió chiều buông
mà cay mắt những hoàng hôn tím mờ
có gì vạt nắng ngẩn ngơ
mà bâng khuâng khói mà chờ đợi sương
có xa quê những đêm trường
mới nghe tiếng vọng mười phương lần về
nỗi niềm cố xứ đê mê
mới ray rứt nhớ tình quê nồng nàn
ơi quê ơi những đường làng
ơi quê ơi ánh trăng vàng ngả nghiêng
nồng nàn rơm rạ rất riêng
thơm hương lúa chín ngọt triền mía lau
với chiều, với những nghìn sau
xin cho tôi nợ bạc đầu với quê…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi



















