Nguyễn Minh Phúc
Từng sợi mưa buồn
anh rất nhớ một quãng đời đánh mất
kỷ niệm đau từng lát cắt không lành
nghe vụn vỡ từng khoảng trời hư thực
con tim cuồng chùng nỗi nhớ mong manh
em đã đến bên đời anh mệt mỏi
hơ nỗi sầu mưng mủ những tàn khuya
hạnh phúc đó như giấc mơ đến vội
rồi như em tàn lụi buổi chia lìa…
gánh nỗi đau một mình anh nặng trĩu
sầu hai vai sải nhịp thúc câu buồn
em bỏ lại một đời anh vá víu
vở kịch buồn cắt đoạn những hồi chương
anh còn lại trái tim nầy rách nát
như tình yêu và sương khói mịt mùng
nghe từng sợi mưa buồn rơi nhòa nhạt
đẫm môi sầu anh gọi khẽ hư không…
Xin chào hạt bụi
sớm muộn gì hạt bụi
cũng lăn qua phận người
có nhiều lần tôi hỏi
bao giờ đến lượt tôi?
mệt nhoài chưa thân phận
thân rồi như bóng mây
sông chia buồn mấy nhánh
trôi giạt nốt hình hài
có một đêm nằm mộng
tôi thấy là lá khô
phiến sầu trôi rất mỏng
chôn vùi ngày hư vô
nhang trầm bay cuối gió
nhắc tôi đời trầm luân
nhịp buồn khua chân gõ
chiều đổ bóng muôn trùng
sớm muộn gì cũng đến
hạt bụi buồn chao nghiêng
đêm khẽ khàng đưa tiễn
một phận người chông chênh
trong tận cùng trí nhớ
tôi xóa mờ bóng tôi
nghe đời mình vụn vỡ
như bụi vừa chìm trôi…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi


















