Nguyễn An Bình
Qua Bắc Vàm Cống mùa nước nổi
Lâu lắm mới về ngang Vàm Cống
Mười năm ờ nhỉ chắc lâu hơn
Mười năm đời chỉ là giấc mộng
Mười năm sông cạn – núi cũng mòn.
Qua Bắc Vàm Cống mùa nước nổi
Ai còn bủa lưới cá linh non
Chợt thèm lẩu mắm – bông điên điển
Một thời tuổi trẻ – dấu chân son.
Bạn ta thuở ấy tình rất mới
Ta có hơn gì – một trái tim
Câu thơ còn mãi thơm trang sách
Xanh lá – xanh hồn – xanh tiếng chim.
Rồi mai cầu mới thay phà cũ
Em có qua sông nhớ một người
Phù sa neo giữa ngàn thương nhớ
Đục trong – xuôi ngược một dòng trôi.
Rồi sẽ không còn – ai – bến đợi
Cũng chẳng – ai – trông – một bến chờ
Em cũng như ta mờ sương khói
Thả tình cùng sóng nước bơ vơ.
Bắc Vàm Cống, 17/10/2018
Bài tụng ca cuối tháng mười
Thả mây gọi gió lên ngàn
Bùa yêu em thả mỡ màng cỏ non
Mùa tôi giấu bão nghẹn lòng
Người trôi mưa xuống tưới hồn dâu xanh.
Thả tình vào cõi phù vân
Lăn cây xuống núi hồn nằm dưới chân
Ngực đời ướt lạnh châu thân
Cát khô bụi lốc gieo mầm trổ hoa.
Thả hương bát ngát quanh nhà
Nghe môi trầm chớm nuột nà nụ hôn
Lên đồi hái ánh trăng non
Lá treo sương lạnh đá mòn mõi trông.
Thả kinh khuya sớm sân thiền
Bói âm dương khói hương trầm thơm bay
Ngày theo nắng cũ qua đồi
Em còn mắt biếc để người tương tư?
31/10/2018
Nguyễn An Bình
Nguồn: Tác giả gửi


















