Nguyễn Minh Phúc
Lời của mùa xuân
nghe tiếng ai cười ngoài ngõ
tưởng mùa xuân ngập ngừng sang
cành mai thẹn thùng đón gió
mây trôi đầy giấc mơ màng
theo em giao thừa hái lộc
môi ai đỏ hạt dưa hồng
hái nụ tình xuân đầy vốc
trao mùa nguyên đán mênh mông…
gửi em tình yêu bất tận
trên đôi tay ấm xụân nồng
tôi đợi em cười thơm nắng
gửi chút tình qua bến sông
dường như đất trời mở hội
em ơi xuân hé môi chờ
tôi nghe xuân đang về vội
nụ tình rơi giữa trang thơ…
Tôi nghe xuân gọi
em về trong gió
thầm thì xuân ca
xuân nằm trên cỏ
thơm ngàn lá hoa
dường như sóng vỗ
bềnh bồng sương trôi
tôi chờ hội ngộ
nguyên đán bên trời
nghe mùa xuân đã
trôi nhẹ gót hài
hương tình lơi lả
thì thào giêng hai
tôi như đứa bé
bên trời xuân kia
hôn đời thật khẽ
trên lối đi về
lạc xuân vào mắt
em hồng gót sen
có ai thầm nhắc
tình nồng hơi men
tôi nghe xuân gọi
giữa trời thiên thu
nồng nàn nỗi nhớ
êm ngàn lời ru
nầy em có nhớ
một trời xuân xưa
về qua phố chợ
tình đã giao mùa
ừ tôi còn lại
một trời xuân phai
nghe đời gọi cửa
nồng nàn trên tay
gửi em ngày cũ
và nắng xuân tràn
chút tình hé nụ
với mùa xuân sang
Khi mùa xuân thay áo
Đã thấy xuân về đầy môi mắt
Nắng rất thơm và gió cũng thật đầy
Tôi cứ ngỡ giữa mênh mông trời đất
Có một loài bướm trắng nhẹ nhàng bay
Em chắc nhớ cành mai vàng hé nụ
Buổi ta trao ngàn yêu dấu quanh đời
Ôi lộng lẫy sương khói trời say ngủ
Trôi bồng bềnh theo làn tóc chơi vơi
Nắng có ngập sân vườn em buổi ấy
Sao tôi nghe như trời đất giao mùa
Khi hạnh phúc là bàn tay ngần ngại
Trong nhau rồi mà vẫn rộn niềm vui
Sẽ không thấy mùa xuân nầy thay áo
Vì hương em đã chật chỗ tôi ngồi
Nghe hơi ấm từ làn hơi em thở
Mông mênh đời tình một thoáng lên ngôi…
Nguyễn Minh Phúc
Nguồn: Tác giả gửi