Nguyễn An Bình
Cũng chỉ là hoa mưa
Tháng tám lại mưa. Mưa mù trời
Mưa phùn hay mưa bụi chiều nay
Mưa hối hả tràn về ký ức
Mưa cầu vồng ngọt tựa men say.
Hoa mưa – em gọi tên như thế
Hoa của người của tuổi đôi mươi
Hoa của tình yêu thời rất trẻ
Hoa lòng dù giá lạnh vành môi.
Như cánh phù dung vừa mới hé
Những cánh hoa mưa rợp đất trời
Có ánh mắt ai nhìn lặng lẽ
Theo từng bọt nước vỡ chơi vơi.
Nhiều năm ngắm lại hoa mưa nở
Lại ngẩn ngơ nhìn ngỡ chiêm bao
Có phải hoa mưa chìm trong mắt
Nên tình chìm nổi giữa bể dâu.
Ừ nhỉ mấy mươi năm rồi nhỉ
Mưa đã bao mùa – mưa rất xưa
Chiếc lá đã rơi từ kiếp trước
Đâu làm em nhớ chuyện hoa mưa.
12/8/2019
Khói tóc
Mưa lấm tấm. Mưa mênh mông
Chợt cười ai nhớ khói đồng ngày mưa
Chiếc cò, bóng vạc, chiều xưa
Theo mưa tầm tã đón đưa tôi về.
Qua sông, qua biển, lụy đò
Chiều hôm khói sóng giả vờ ngu ngơ
Đứng một mình – đứng ngẩn ngơ
Một thời tuổi trẻ ai chờ lại quên.
Nhà em khói lam chiều lên
Hanh hao cái nắng ủ bền cột rơm
Ngọt bùi một vắt cơm thơm
Tiếng con cá quẫy mẹ đơm bên nhà.
“Vừng ơi” vừng – xin mở ra
Giấu chi đến nỗi thịt da đau rần
Như châu chấu – như chuồn chuồn
Tôi đem sợi khói chơi ngông bên trời.
À ơi, nhịp võng à ơi
Câu ru mẹ hát một đời khói sương
Hương cau bát ngát sau vườn
Giàn trầu xanh lá biết còn đợi nhau.
Em nào hiểu – tôi vì sao
Mắt đăm đắm nước chực trào mặn môi
Bần thần ngó vệt chiều rơi
Tôi thương khói tóc mẹ tôi thôi mà.
Nguyễn An Bình
Nguồn: Tác giả gửi