Đặng Quang Tâm
Mai tôi đi em có nhớ tôi không
Có nghe tiếng nức nở trong lòng
Có buồn hiu hắt về trong mắt
Có thấy u hoài mong nhớ mong
Mai tôi đi nhớ má em hồng*
Nhớ con đò rẻ nước song song
Nhớ dòng sông chảy về hai ngã
Nhớ dáng em gầy trong gió đông
Mai tôi đi nhớ mắt em buồn
Nhớ đôi dòng lệ chẳng ngừng tuôn
Nhớ bạn bè thân còn ở lại
Nhớ mẹ già sao thương quá thương
Mai tôi đi sống đời mưa gió
Phiêu bạt giang hồ sông núi sông
Những lúc dừng chân nơi quán trọ
Ngậm ngùi em còn nhớ tôi không
Mai tôi đi lòng tự hỏi lòng
Sao đời đầy những chuyện bất công
Sao chưa sum họp mà ly biệt
Kẻ đợi người chờ trông ngóng trông
Mai tôi đi nước chảy xuôi dòng
Con thuyền ra cửa biển mênh mông
Trùng dương dữ dội từng cơn sóng
Biết có ngày nào gặp nữa không
(*) “Mai Chị về nhớ má em hồng” trong bài Dặm Về của Nguyễn Đình Tiên.
Một giấc mơ
Tôi vẫn chờ em ở chỗ này
Bàn tay còn nhớ nắm bàn tay
Người đi phiêu bạt trong mưa gió
Thương nhớ như còn thương nhớ ai
Mộng đã không thành mây vẫn bay
Chim đi về núi nhớ nhau hoài
Đường xưa còn đó ai còn đợi
Lưu lạc không về tay trắng tay
Giấc ngũ phù du ngày lại ngày
Bàng hoàng chưa biết tỉnh hay say
Xa nhau từ lúc tàn chinh chiến
Tôi vẫn chờ em cũng chỗ này
Thế sự thăng trầm cuộc đổi thay
Tự nhiên trời đất đã an bài
Bao giờ gặp lại nhau lần nữa
Em có là em em của ai
Tôi vẫn là tôi vẫn miệt mài
Tha phương làm bạn với đắng cay
Những đêm trằn trọc nằm không ngũ
Tôi nhớ em hoài em có hay
Một ngày xa xứ một ngày dài
Tình vẫn còn đây tình đã phai
Hồn bướm mơ tiên tiên hoá bướm
Gặp nhau phải đợi giấc mơ say
Lấy bóng tìm gương gương thiếu bóng
Ai về sương phủ lạnh hai vai
Nhớ nhau giờ chỉ còn trong mộng
Đời chẳng qua là mây trắng bay
Đặng Quang Tâm
(Nhóm Văn Nghệ Trăng Vàm Cỏ Đông)
Nguồn: Tác giả gửi