Quảng Tánh Trần Cầm
Hoài niệm trong mùa đại dịch
nhiều lần trong mùa thiên di
tôi lái xe về thành phố thousand oaks
đứng trên đồi cao
ngước mắt nhìn trời
tìm kiếm một vài cánh hạc của ngàn cánh hạc
hoài công
không một cánh hạc ̶ ̶ dù lạc lõng ̶ ̶ trên đường thiên di
bay ngang thousand oaks
nhiều lần cuối tháng tư
tôi ̶ ̶ di dân từ bờ bên kia thái bình dương
đứng trên đồi cao bờ bên này
ngước mặt ̶ ̶ đôi khi đầm đìa nước mắt
trên dòng thì thầm của gió nhớ khúc ru con mẹ hát
tôi cất một tràng tiếng hú hướng về chốn quê nhà
hoài công
chỉ nghe âm vọng đơn độc dang dài trải rộng của sóng.
sau mùa đại dịch covid-19
biết đâu cái ác cái xấu cái phi lý cái nông cạn cái lố lăng bát nháo
sẽ xếp xó tàn lụi trong lãng quên và
cái nhân hậu cái tử tế sẽ vươn dậy sưởi ấm kiếp người
̶ ̶ biết đâu biết đâu…
Đi trong bão cát
giữa đó và đây
đôi khi không đầu không đuôi
đôi khi một đầu hai, ba đuôi
hắn bâng quơ kể chuyện
lớn chuyện nhỏ chuyện dài chuyện ngắn
có lời đối thoại khật khờ
có tin nhắn, tin đồn nửa vu vơ nửa thật
có bài bản mịt mờ
có tình tiết rối răm màng nhện
có vàng thật có đồng thau
có cái hào sảng của đàn chuột cống
có dao bén đâm sâu trước ngực
có kéo nhọn thọc ngập sau lưng
có điếc không sợ súng
(phỏng chừng có súng sợ điếc)
có dăm ba vụ việc nóng bỏng phút chốc lạnh tanh
̶ ̶ ̶ đó là những đêm không ngủ
nối tiếp xen kẻ với những ngày không thức
sống còn nhờ mì gói, mì ly, và cà-phê nhếch nhác ̶ ̶ ̶
trong cuộc trần ai sắc màu loang lổ
hắn, như người nhắm mắt cúi mặt đơn thân đi trong bão cát,
sau nhiều ngày vật vã
chợt thấy mình quay ngược về điểm khởi hành.
Quảng Tánh Trần Cầm
Nguồn: Tác giả gửi