Bùi Nguyên Phong
Thơ và em
Em và thơ… Em là người xa lạ
Một người dưng… Cơn gió thoảng qua thềm.
Thơ huyền hoặc… Còn em thì hư ảo.
Thơ một đời… Em có được trăm năm.
Ta say thơ… Quên rằng mình có vợ.
Thơ thăng hoa xao nhãng chuyện vợ chồng.
Thơ ngọ ngoậy xác thân trần ngứa ngáy.
Thơ trầm mình ta mát một dòng sông.
Thơ tương tư vầng trăng xưa đã cũ.
Trăng muộn phiền ôm ấp khối tình si.
Dòng sông đêm thuyền ai trôi hờ hững.
Mái chèo khua tan tác bóng trăng gầy…
Nói vậy thôi chứ em là thơ đó.
Môi em cười rơi rụng một vầng trăng.
Dòng sông khuya em ngồi nghiêng suối tóc..
Mắt em nhìn tinh tú kết hoa đăng.
Biển trầm luân vẽ vời lên nhan sắc.
Đời dối gian nên nhan sắc lên ngôi.
Thơ là em vì em là nhan sắc.
Nét thiên nhiên vành vạnh nhấp nhô đồi.
Đời ta ơi thiếu thơ ta sẽ chết.
Đời vắng em thơ chết biết bao lần.
Nếu một mai… Em… Thơ cùng lỗi hẹn.
Giữa hoang tàn ta chết một lần hơn…
Hạ trắng
Gọi nắng! Sao nàng không gọi Gió?
Mê chơi lạc bước trời viễn phương.
Bữa ấy chiêm bao lần hạnh ngộ.
New York mơ màng vọng cố hương.
Hạ trắng! Lang thang nơi triền nhớ.
Vai em gầy guộc bóng Tường vi.
Ta hóa thân nhành san hô nhỏ.
Đợi môi em đến bỗng kiêu kỳ.
Tai nghe tha thiết lời biển gọi.
Thùy dương lơi lả ghé môi hôn.
Bờ cát trắng dài trăng huyển mộng.
Vùi sâu vỏ ốc giấu linh hồn.
Lòng ta là biển… Ai không nhớ!
Nha Trang! Em say giấc thiên thần.
Ta viết câu thơ lên vầng trán.
Ngọt ngào nhưng nhức trắng đôi chân.
Lòng ta là sóng vào mắt biếc.
Biển mặn tình em khép hàng mi.
Hoa xinh thơm nồng con bướm đậu.
Ôm khối tình si mãi miết ghì.
Hạ trắng Nha Trang… Vàng New York.
Chiều tím mơ màng giăng lối đi…
Rừng phong thắp đỏ Central Park
Người về lặng lẽ bóng tà huy.
Bùi Nguyên Phong
Nguồn: Tác giả gửi