Bình minh mưa | Đi trong mưa Sài Gòn | Chiều phương nam

Posted: 23/09/2020 in Nguyễn An Bình, Thơ

Nguyễn An Bình

Bình minh mưa

Tìm gì trong giấc mơ xưa
Mưa hồn nhiên xuống thuở chưa đá vàng
Tháng năm phượng trổ huy hoàng
Đỏ như cánh bướm hàng hàng dưới chân.

Tìm từ giọt nước từ tâm
Đất trời độ lượng trăm năm tình cờ
Áo người trắng cả ước mơ
Nhòa trong hạnh phúc đôi bờ nhân gian.

Tìm trong từng sợi mưa giăng
Mang theo chiếc lá thì thầm mồ côi
Cuối đường gió hát cùng tôi
Nghe mưa thấm đất xuống đời khổ sai.

Tìm quên quán nhỏ mưa mai
Người xa từ độ hình hài cũng quên
Tóc người xanh tuổi thần tiên
Về đâu hương tóc vai mềm ngày xưa

Tìm người mấy độ nắng mưa
Về đâu âm vọng bốn mùa lặng thinh
Còn ai khêu ngọn lửa tình
Tàn đêm thắp sáng gọi bình minh mưa.

31/05/2020

 

Đi trong mưa Sài Gòn

Mưa trong phố – một ngày thôi
Xin san sẻ nửa cho tôi với người
Mặc tình theo lá rong chơi
Tôi lang thang giữa quán đời phù hư.

Mưa trong nắng – một mình ư
Nên không chấm đất tạ từ cũng không
Quanh co hết mấy góc đường
Trong từng sọi tóc chợt buồn vu vơ.

Mưa trong gió – thật dại khờ
Vì tôi cứ ngỡ em vừa qua đây
Tóc thơm xỏa kín bờ vai
Trong tôi có nửa hình hài của em.

Mưa trong quán – một mình quên
Biết treo nỗi nhớ hằn lên góc nào
Ghế long bàn gảy chực nhào
Tình xa lắc đã chìm vào bóng mưa.

Mưa trong mắt – một ngày xưa
Ước chi dâu bể dư thừa quên tôi
Để trong veo tiếng em cười
Để tôi vẫn mãi là người…mộng du.

23/05/2020

 

Chiều phương nam

Chiều phương nam rạt rào mưa không dứt
Lớm chớm ủ men đất cũ ta về
Khói đốt đồng lan man mùi rạ ẩm
Sóng cồn cào thương nhớ khúc sông quê.

Trái bần xanh theo ta thời thơ ấu
Đã trôi theo dòng lạc chảy phương nào
Bờ kênh nhỏ em có còn thả lưới
Ngọt câu hò ngoài bến nước lao xao.

Chiếc áo rách lấm lem mùi bùn đất
Đón cá về đồng ướt trận sa mưa
Trời nổi gió giữa đất trời hiu quạnh
Nhớ thật nhiều tiếng võng mẹ ngày xưa.

Chiều phương Nam đón người con xa xứ
Khách thương hồ mấy kẻ nhớ quê hương
Đời lênh đênh phận người theo con nước
Khói lam chiều quấn quít một màu sương.

Cánh bèo trôi giữa dòng đời vô tận
Nước sông hồ lấp lánh bóng trăng tan
Ngọn phù sa mang nỗi buồn châu thổ
Đưa ta về triền bãi đất phương Nam.

Khúc đồng dao bay vào nơi vô định
Thuở yêu ai màu lá mãi xanh ngời
Ngón tay thon-em còn in dấu cỏ
Giữa biển người một hạt bụi vừa rơi.

Nguyễn An Bình
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.