Như loài chim di trú | Mưa bụi bao giờ mới quên nhau | Ký sinh nỗi buồn

Posted: 25/11/2020 in Nguyễn An Bình, Thơ

Nguyễn An Bình

Như loài chim di trú

Tháng tám, dõi theo loài chim di trú
Chọn đường bay khắc khoải lối quay về
Cành cây khô xin dung thân tôi đậu
Giữa cuộc hành trình cạn cháy suối khe.

Tháng tám, thương nhành rong trên mái phố
Ngậm chút xanh chờ đêm uống sương buồn
Chút thời gian đem đời mình đánh cược
Số phận chia lìa những kẻ yêu thương.

Tháng tám, mưa dầm rớt bao nước mắt
Em có bao giờ tự hỏi mình không
Trời đất mênh mông sóng xô bờ cạn
Đâu dấu chim về tìm một dòng sông?

Tháng tám, quê nhà mờ trong sương khói
Một khúc củi khô phiêu dạt xứ người
Buổi sáng rong chơi thấy mình già cỗi
Góc phố ngã đường quá đỗi đơn côi

Tháng tám, âm u nghe tin áp thấp
Một cánh buồm xưa xơ xác giữa dòng
Neo đất lạ lòng muôn đời nhớ biển
Dẫu bao lần chìm khuất giữa bão dông.

Có lúc đặt từng ngón tay lên ngực
Nằm nghe ngoài hiên gió hát trên cây
Chim bay về đâu sau mùa di trú
Tôi ở lại đây cát bụi lấp đầy.

18/08/2020

 

Mưa bụi bao giờ mới quên nhau

Sáng nay mưa bụi về ngang phố
Ngập ngừng vừa đến lại vội đi
Ngỡ dấu chân người khe khẽ bước
Chầm chậm reo vui thuở xuân thì.

Rắc chút mưa thơm vương tà áo
Giọt sương long lánh xuống vai gầy
Có người thả thơ tình theo lá
Mơ màng nhìn từng sợi khói bay.

Dòng sông trôi hoài trong ký ức
Mười năm đã biệt dấu mưa xa
Đâu thấy hoa vàng bên thềm cũ
Vừa nở theo mùa mới hôm qua.

Mưa thấm trên môi người độ lượng
Tháng tám qua cùng nốt nhạc buồn
Bỗng lạnh một đời nhau tha thiết
Con đường nào vạch kẻ song song.

Tình cờ mưa bụi vương vào mắt
Sáng nay ừ chỉ sáng nay thôi
Có người mãi tìm hương cỏ mật
Muôn đời sóng vỗ chạm lòng tôi.

15/08/2020

 

Ký sinh nỗi buồn

Tôi ký sinh nhao rốn để chào đời
Khóc lớn lên ngọt dòng sữa thơm của mẹ
Ngày mưa giăng bên khói cơm chiều lặng lẽ
Lòng bỗng cay mắt nhớ nhịp võng lắc ầu ơ.

Cha cho tôi ký sinh bao năm tháng trẻ thơ
Đường đi học đầy vết bùn những ngày mưa bão
Bàn tay nhỏ ấm trong tay người đàn ông ướt áo
Một đời nguyện làm thân cò lầm lũi cút côi.

Tôi mượn chữ ký sinh học cách làm người
Cám ơn đời giúp tôi thoát thân tầm gửi
Mỗi ngày qua lại thêm một màu nắng mới
Màu lá xanh trên mỗi bước đi về.

Sông đã cho tôi ký sinh bao mùa tắm gội
Vẫn không gột hết váng phèn đóng ở kẻ chân
Dù con chuồn chuồn kim cắn rốn đau rần
Vẫn không qua nổi bờ kênh nhiều dông bão.

Tôi lại ký sinh bạn bè làm thơ rong chơi viết báo
Nợ cà phê thuốc lá cùng những chén rượu ân tình
Bước thăng trầm trong dâu bể đầy sóng mênh mông
Ngày bạn mất không về, nén tâm hương đốt rất vội.

Em cho tôi ký sinh mối tình một thời áo mới
Thành giọt sương long lanh cho mỗi buổi sớm mai
Tóc hoàng kim xưa trôi mất dấu tình phai
Đời vẫn dành cho tôi một tàn cây bóng mát.

Đừng quên ta bao lần mượn bờ vai kẻ khác
Để được lớn lên trên quang gánh tảo tần
Đừng quên mỗi con đường là sa mạc mênh mông
Nỗi buồn quanh ta nhiều hơn bao lần sóng bủa.

30/8/2020

Nguyễn An Bình
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.