Có những buổi sáng | Mẹ và những ngày cuối năm

Posted: 04/01/2021 in Quảng Tánh Trần Cầm, Thơ

Quảng Tánh Trần Cầm

Có những buổi sáng

có những buổi sáng chớm lạnh
nắng nhạt xóa nhòa màu mây ửng hồng
tôi lang thang trôi theo cơn gió
bồng bềnh trên vòm cây xanh tịch lặng

có những buổi sáng mây mù
trời nồng hương hoa cam hoa bưởi
ngọt mùi đất đá ủ sương sau đêm dài
tâm thức bốc hơi tan loãng vào hư không

có những buổi sáng tôi lần theo lối mòn trên đồi
giữa đồn điền cây bơ với tán lá cao trái treo lủng lẳng
giữa xanh biếc bạt ngàn trăm năm thản nhiên như một
̶ ̶ ̶ một cõi đất trời trầm ngâm chim chóc lãng đãng thờ ơ

có những buổi sáng tôi nhìn mặt trời lên trong tách cà-phê
và khi khuấy nhẹ tôi thấy trên dung dịch đen tuyền sóng sánh
lóng lánh khuôn mặt mái tóc đôi mắt nụ cười không nhầm lẫn
̶ ̶ ̶ người chơi cút bắt cùng định mệnh nay trở về từ chốn mù khơi?

có những buổi sáng ngồi đợi rạng đông nhiều thập kỷ
nhìn quanh bên kia chỉ thấy đêm đen trùm khắp ̶ ̶ ̶ rộng và dài.

 

Mẹ và những ngày cuối năm

tôi thấy mẹ tôi bay từ tầng cao và bà nhẩn nha
la đà không muốn chạm mặt đất. những ngày
cuối năm mẹ xúng xính trong áo ấm và khăn
quàng cổ. mẹ vẫy tay tôi như mọi khi và cũng
như mọi khi tôi cất tiếng gọi mẹ. tôi nghĩ mẹ nghe
tôi vì sau bao năm tôi vẫn ở trong quỹ đạo mẹ vẫn
còn thấy mẹ lướt thướt vẫy tay từ tầng cao vào
những ngày cuối năm. và tôi thấy mẹ tôi nhẹ rơi
xoay vòng trong chuyển động chậm như chiếc lá từ
tầng cao, thật cao một cõi khác ̶ ̶ ̶ một cõi kỳ bí xa xăm.

những ngày cuối năm tôi thấy mẹ tôi bay từ tầng cao
và bà lơ lửng trên mái ngói xanh rêu trộn màu xám khói
của ngôi nhà nơi mẹ dọn về khi tôi chưa tròn ba tháng
tuổi, nơi những tháng ngày cơ cực song hành cùng
cuộc chiến dai dẳng liên tục chồng chất trên vai trên
lưng mẹ. đó là nơi chốn mẹ ngậm ngùi nhìn những
đứa con và cháu lớn lên rồi thất tán ̶ ̶ ̶ đứa còn đứa
mất đứa tận mù khơi. trong cái lạnh cuối năm tôi
thấy mẹ tôi rơi tự do nhẹ như chiếc lông ngỗng từ tầng
cao, thật cao một cõi khác tựa nỗi bất hạnh khôn nguôi.

hôm nay mẹ xúng xính trong áo ấm và khăn quàng cổ
vẫy tay tôi rồi nhẹ nhàng đáp xuống miền ký ức đọng đặc
tưởng như trầm tích một phần đời mịt mù xa vắng bổng
chốc tươm máu và nước mắt trong những ngày cuối năm.

Quảng Tánh Trần Cầm
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.