Hà Duy Phương
Nỗi nhớ
trong đêm lạc loài nỗi buồn sinh đôi
tôi nhoài lên bóng tôi
lả mệt
thèm một vòng tay ôm lấy tôi từ những vỡ đôi
ngày qua – hôm nay
dẫu vòng tay không ôm nổi ngày mai
(more…)
Hà Duy Phương
trong đêm lạc loài nỗi buồn sinh đôi
tôi nhoài lên bóng tôi
lả mệt
thèm một vòng tay ôm lấy tôi từ những vỡ đôi
ngày qua – hôm nay
dẫu vòng tay không ôm nổi ngày mai
(more…)
Hà Duy Phương
Mỗi khi bắt đầu ước mơ điều gì
Bạn biết rằng bạn đang đặt những viên gạch đầu tiên để xây nhà ngục
Ước mơ trói buộc bạn, giam hãm bạn
Như con tàu phải theo một đường bay nhất định cho từng điểm đến
Và, bạn chấp nhận !
Giờ đây
đứng trước một ước mơ với sự phong tỏa bắt đầu của nó
Tôi đâm hoang mang, sợ hãi
Vì sao lại thế ?
Tôi cần gì, tôi muốn gì ?
(more…)
Hà Duy Phương

Nhà Thờ Tin Lành Tiên Kỳ – Tiên Phước
photo by HDP
Hãy ôm tôi vào lòng đêm nay!
Nhà Thờ đang rất gần nhà Thơ
Nhà tôi đêm nay chất đầy Thơ
Thơ như củi đốt
nguyên thủy phận người
Mà,
Thơ sao cứ như đêm
tối tràn lấn phố
Tình Yêu tôi giăng bay
như những ngọn đèn đường?
(more…)
Hà Duy Phương
(với DN)
khi những ngón tay rã rời rủ nhau nằm ngoan trên mịn màng da em cát ấm
anh vẽ bình yên bằng ý nghĩ
những ý nghĩ lờn vờn trong cát lặng
bùng dậy nở hoa
em rực lên sa mạc
hồng mê nắng
(more…)
Hà Duy Phương
Tôi chọn băng ngang Thích Quảng Đức cho bắt đầu trở lại dấu yêu
Con đường đến ký túc xá Tây Ninh thời Đại Học hay đạp xe quanh quẩn
chiều nay bước qua bỗng hóa ngại ngần
Tôi cần đến điểm hẹn Phan Xích Long
để tập yêu lại Sài Gòn
(more…)
Hà Duy Phương

Lovers Man and Woman I – Egon Schiele
(riêng TK)
“Anh muốn trần truồng nằm trên Thơ em!”
– Nỗi buồn hét vào đêm hờn dỗi
Tôi ôm Thơ lang thang
Suốt chiều dài giấc ngủ
trầm uất chưa tan
Biết làm sao bay lên trên đôi cánh của Thơ
Tôi đã trọn hao gầy
Lòng sầu như thân cây
mục dần từng thớ gỗ
(more…)
Hà Duy Phương
Tôi hay thắc mắc tự hỏi
không biết mình sẽ làm gì với quãng đời tắt kinh?
Làm tình thì tình quá
Làm tội thì tội quá
Đày đọa bấy nhiêu cũng đủ rồi
Liệu có nổi?
(more…)
Hà Duy Phương
Ở một con phố Sài Gòn không buồn nhớ tên
Ngước lên chỉ thấy toàn dây điện
đen hơn ly cà phê sáng nay
Tự dưng tôi muốn khóc
Cứ ngỡ đêm qua lớp lớp sao băng đã chết cháy giữa trời
Con bé vé số ghé đến gọi mời
Tôi nhìn nó như nhìn một nỗi sầu vạn cổ
“Chị ơi mua dùm em đi!”
“Chụp với chị tấm hình rồi mua…”
Tôi khen em xinh đẹp dễ thương
Tròn xoe mắt nhìn tôi
em cười khúc khích
(more…)
Hà Duy Phương
ôm nỗi nhớ từ trời
mưa làm tình với đất
trên lầy lội dấu đời
nước mắt mưa rất thật
(Chùa Hoằng Pháp/ Hóc Môn
Tối mùng 3 Tết Giáp Ngọ)
(more…)
Hà Duy Phương
(cho K)
trên thân thể ta có những vết bầm đã đến từ bấu víu
tình yêu
ôi những cơn điên
mùa thu buông xõa
bàn tay đan níu
ở lại yêu người
(more…)
Hà Duy Phương
Sài Gòn mùa hè nhiều đêm mưa rất nhẹ
bên khung cửa sổ không buồn khép em nằm hứng những hạt mưa ve
lạnh mát ướt buồn nỗi nhớ anh
những hạt mưa đọng trên má em sao trong lành và dịu ngọt quá đỗi
em nhớ anh hơn bao giờ
giá như anh là mưa
những hạt mưa chạm vào em đêm nay…
(more…)
Hà Duy Phương
em đợi anh trong ngóng mong nỗi buồn tự tử
tình yêu lý sự
réo đòi cánh bay
em đợi anh mùa mây thay áo
lời yêu đã nói muốn mòn môi
đêm đom đóm đốt đèn
tìm nhau thú tội
em đợi anh…
(more…)
Hà Duy Phương
người ta hay triết lý về Thơ
bằng những ảo hình siêu thực
tôi làm Thơ như con chó đực
bấu cào bản năng
mùa trăng động dục
(more…)
Hà Duy Phương
Lần đầu đến miền Trung cũng là lần mình quyết định ở lại luôn nơi này. Đà Nẵng – quê hương bạn – hơn một năm qua đã trở nên gần gũi, thân thuộc với mình. Nơi đây, dưới chân núi Phước Tường, một ngày đã có cánh chim bay qua, đánh rơi hạt mầm rất lạ… Ngày mình có bạn.
Mình và bạn – kẻ Nam, người Trung – ở trọ chung một nhà. Có rất nhiều dị biệt trong tập quán/thói quen/sở thích. Mình và bạn đã không tránh khỏi những bất đồng/xung đột trong cuộc sống thường nhật… “Lạ! Lạ hè!? Đè Nẽng chừ có mi răng tau bỗng thấy lạ hè!?”. Thỉnh thoảng, bạn lại nhăn mặt đăm chiêu bảo mình như thế. Mình tức cười muốn chết. “Lạ gì mà lạ hè? Tui thấy có chi mô lạ hè? Hè hè hè…”. Lần nào, ngay lập tức, mình cũng chọc bạn bằng cách nhại lại cái giọng “Quoảng Nôm – Đè Nẽng” của bạn. Giọng mình vẫn còn “một nửa Tây Ninh” – chắc nghe lơ lớ, ngộ nghĩnh sao đó mà bạn cứ luôn nhìn mình cười ngặt nghẽo.
(more…)
Hà Duy Phương
trong cơn đói cồn cào ta ăn nhau
đêm lửa đùn lên ngọn sống
trái tim em tái hồng thơm mọng
đầu lưỡi anh ngọt tan
em chết rồi sao
ôi thân anh đầy máu
cứng họng cơn no
nỗi hoang linh mắc nghẹn
đêm lửa đùa
cửa sống tàn tro
còn lại xưa sau chiếc bản lề
văng trong đêm hoen rỉ
(more…)
Hà Duy Phương
Tôi nhớ em, những ngày Mưa bắt đầu. Vy – người con gái rất đỗi yêu Mưa và luôn tin là Mưa cũng yêu em. Ngày Mưa nào chưa xa lắm, em khóc nấc bảo tôi: “Chị là Mưa. Chị chính là Mưa! Chỉ vì chị không nhận ra đấy thôi…”. Tôi luôn nhớ Vy, những ngày Mưa bắt đầu. Tôi không thể quên em – người con gái lạ thường đã hiện hữu trong đời tôi – như tôi đã không thể nào quên được cái cảm giác sửng sốt, bàng hoàng đến tê dại trong lòng mình khi em ôm chầm lấy tôi. Nước mắt giàn giụa, em nói yêu tôi. Hôm ấy, trời Mưa tầm tã…
(more…)
Hà Duy Phương
ôm tôi đi & đừng nói gì
ngày miền Trung hung nắng cháy da người
tôi bóng nhẫy mồ hôi đứng cười trên mép phố
ngó cây trần truồng lột lá dưới mưa mơ
mặt trời tháng 4 cuồng căm bốc cháy
tôi tháng 4 buồn khô cỏ dại
thiêu tôi đi chiều nay trong nắng cay
(more…)
Hà Duy Phương
suốt nhiều năm đêm sắc cháy trong tôi màu lửa
lại có những khi nghiêng ngả say đêm triền miên xanh màu miểng chai
hôm nay tôi chợt thấy đêm vàng nâu cánh gián
bạt nhạt núm vú đôi soi tròng mắt mọc mầm
(more…)
Hà Duy Phương
Xe buýt đưa tôi đi xa dần. Ngoái đầu lại nhìn, tôi thấy cây cầu Gò Dầu chỉ còn là cái bóng mờ nhạt như vết sẹo nhỏ vắt ngang chân trời. Nơi đó, khoảng trời đó có tuổi thơ tôi cùng bao ước mơ hồn nhiên, tươi đẹp. Và cũng chính tại nơi đó, trong khoảng trời đó, Bi của tôi đã nuôi nấng khát vọng sống cháy bỏng, như chú dế non bị nhốt trong chiếc hộp con – gáy đến bể họng ngày đêm cuồng cánh…
Gần ba năm kể từ ngày Bi mất, tôi như chỉ muốn quên Gò Dầu – mặc dù đó là quê hương tôi, là nơi vô vàn yêu dấu mà tôi đã từng luôn muốn tìm về. Thế nhưng, Gò Dầu lại buồn hơn tôi tưởng, và nó cứ buồn hơn theo từng chặng đời trưởng thành của tôi. Chỉ có cây cầu Gò Dầu là vẫn thế. Nó luôn đứng đó – mãi bắc vào giấc mơ tôi, nối kết tôi với tháng ngày tuổi thơ trong veo tiếng cười, hun hút nắng gió…
(more…)
Hà Duy Phương
tình yêu đồng lõa với thời gian
gieo rắc trong tôi ý niệm lột da bóng tối
đêm nhận biết rú gào tội lỗi
vạ vật nỗi nhớ con người
khi tôi khóc thét theo tiếng mèo hoang động tình trên mái ngói
trời đã đổ mưa đêm 30
hoa xương rồng cánh non rũ rượi
đâm gai vào đêm trắng
(more…)
Hà Duy Phương
tôi chui ra từ đó
nơi bụi gai xương rồng đã vắt khô mình trên cát nóng
gót chân lạc đà còn rát bỏng dung nham
miệng núi lửa phún trào từng cơn địa tầng đứt gãy
tôi chui ra từ không-có-hình-hài
(more…)
Hà Duy Phương
tặng HDP
anh là cơn bão xanh rớt trong mùa tôi tàn bạo
chao dao căn phòng tối
có tiếng rú gào vào đổ nát
tôi thoi thóp bấu cào nỗi đau
rất sáng xanh là tâm hồn khỏa thân đậu trên mắt bão
tôi ngước nhìn nét cong cớn lân tinh
của người đàn bà uất linh mùa khai mãn
nhẹ bơi trong sóng bão
(more…)
Hà Duy Phương
Gửi mẹ kính yêu
Sáng nay trời lại rắc mưa nhẹ, mây kéo lụa sương giăng ngang triền núi. Góc phố nhỏ dưới chân ngọn Phước Tường- nơi nó ở- như dịu dàng hơn trong lớp áo bàng bạc lấp loáng nắng Xuân non. Đà Nẵng không chỉ tuyệt đẹp với những bờ biển trải dài thơ mộng, sống động và duyên dáng- mà còn mang vẻ đẹp phiêu lãng, trầm mặc đồi núi. Nó yêu thành phố này và yêu da diết hơn từng ngày góc phố núi bé nhỏ, hiền hoà nó đang sống. Một mùa Xuân nữa lại về, mùa Xuân thứ hai nó xa nhà. Mặc cho nỗi nhớ đơm bông…
(more…)
Hà Duy Phương
lặng lẽ ngày Đông
chiều xuống dần bên sườn núi
người đàn ông luống tuổi
nụ cười trẻ thơ và ánh nhìn ngây dại
bàn tay ma quái
bóc vỏ mặt trời
(more…)
Hà Duy Phương
người người đổ xô kiếm sống
sự chết vẫn cận kề
tôi mỏi mòn lê thê kiếm chết
để thấy trong mình sự sống biết sinh sôi
từng ngày trôi
cơn buồn vọng động
ngắn ngủi thêm ngoài kia cuộc sống
mầm kinh trong tôi nảy mọc nhánh chia lìa
về bên kia cuộc chết
Hà Duy Phương
Nguồn: Tác giả gửi
Hà Duy Phương
(ghi trên chuyến bay Sài Gòn-Đà Nẵng 20102012)
theo tiếng nấc con tàu mỗi đợt dằn mây
tôi bay lên trên đôi chân mọc cánh
vướng bờ giậu thiên đường
hụt mắt ngóng tìm anh
những đám mây ổ gà
nát trời chiều mù xám
con tàu mang tôi bay giữa mông mênh
chênh vênh đường bay dằn xóc
(more…)
Hà Duy Phương
Tặng anh H. Quang
anh đi qua mùa thu
bằng đôi giày của mùa đông năm trước
sướt mượt tuyết sương
Arizona xương rồng đâm gai từ mũi giày bung chỉ
hoa nở từ ngón chân anh
mùa thu ngọt nắng
(more…)
Hà Duy Phương
đời sống dặt dìu Boléro
em bỗng nhảy điệu Mambo
đôi mắt hoan lạc
co giật / vặn vẹo ánh nhìn vào thế giới khác
(more…)
Hà Duy Phương

Nude with balcony – Wendy Sharpe
điên gió cuồng mưa người đàn bà gào khóc
tình yêu phân hủy
nước mắt ma trơi
đời vụt hóa cánh dơi
đêm bay về treo ngược
lờ lững hoang mưa
xáo mù mây vuốt
người đàn bà ngây tru lời hoang hoác
tâm bão lạc cánh dơi
đêm thắt cổ ngoài ban-công gió
(more…)
Hà Duy Phương
Nắng xuyên lòng đêm
Vẽ chân trời ma mị
Không từ đâu em đến
Nuột nà cánh bướm ma.
Tựa cánh lá giấu trong mùa hoang ngốt gió,
Em giấu giữa lưng chừng…
Nắng xuyên lòng đêm
Vườn tơ lông óng ả
Cánh bướm ma rướn cuộn trên thân ngày
Đêm bay…
SINOUK Cafe – Pakse, 20/12/2011.
(more…)
mưa rơi xuôi mái lá
nghiêng ướt tím rừng mua
chiều Mỹ Sơn đầu mùa mây khóc
ai ngồi bứt tóc đan thòng lọng
treo cánh hoa tình trên mỏm đá thiêng
(more…)
Hà Duy Phương
Nơi giới hạn thẳng đứng,
Con cáo không với tới được chùm nho
Nơi giới hạn thẳng đứng,
Tình yêu chín mọng,
Ta đã không với tới
Anh lăn đùng hóa cáo
Vân vê tự kỷ:
Hãy còn xanh…
Ánh nhìn sắc lạnh
Mắt anh xanh màu xanh mắt cáo
Em thấy mình trong đấy
Chín rữa một chùm nho…
(more…)
Hà Duy Phương
Có lẽ bởi vì em không thích những nụ hôn của anh
Những nụ hôn chó con liếm láp
Ướt át/ rin rít/ nhột nhạt
Không gì khiến em khó chịu bằng khi thân thể vừa mới tắm gội thơm tho
Bỗng bốc mùi nước miếng kẻ lạ
(more…)
Hà Duy Phương
Ủ trong lạnh lùng
Nỗi nhớ lên men
Nụ cười anh rất ấm
Ấm âm thầm…
Có ai đó mới đốt hương trầm
Tưởng tang.
(more…)
Hà Duy Phương
Tặng EVA Café – Kontum
EVA!
Em từ đâu?
Mắt nâu chìm sâu
Chiều miên di gió hát
Miết ngón tay vào gương mặt tượng gỗ
Hoang chạm nét buồn Bana
Mặt hồ tóc tách tiếng thời gian
EVA ngồi rửa chân bên vách nắng
(more…)
Hà Duy Phương
Đó là giấc mơ tôi băng ngang cánh rừng nâu màu lá mục
Và màu xám chì chi chít những bài thơ
Vết tích bút lửa ghi khắc trên những thân cây cổ thụ gãy đổ
Những lối mòn bị chắn ngang
Xước nỗi buồn vắt dọc
(more…)
Hà Duy Phương
Sài Gòn đẹp lắm, anh biết không?
Quán Gió bên sông chiều hoàng hôn đỏ ối.
Không có anh, sóng cồn cào dữ dội,
Gió thở dài trên chiếc ghế tình nhân …
(more…)
Hà Duy Phương

Stencil graffiti – Blek le Rat
Nâu từng sợi lông và ám nồng mùi đất
Thơ tôi là con chuột chũi
Từ lỗ nẻ chui ra
Lơ láo ngó bầu trời đen mây ầm ào sấm giật
(more…)
Hà Duy Phương
Con ốc lạc loài bò bên bờ biển
Mùa gió hoang mang
Anh nói với tôi:
Địa đàng trong vỏ ốc.
(more…)