Archive for the ‘Hoàng Thiệu Khang’ Category

bia_sách_buon

Bạt

Hoàng Thiệu Khang

“Nỗi buồn bạc phếch câu thơ”

Có lẽ đó là câu thơ kết tinh được cả linh hồn cảm hứng lẫn hình hài thi pháp Tập thơ BUỒN của Phan Đắc Lữ – một nỗi buồn đã là yếu tính viên mãn của “muôn đời thi sỹ” [chữ của Xuân Diệu]. Như vậy,câu thơ trên đã là âm giai chủ,là một cách vào thơ của Phan Đắc Lữ.

Thơ với Phan Đắc Lữ như là một nghiệp chướng hồn nhiên, một định mệnh của tâm hồn đã đến độ hiện hữu.Anh không định là thy sỹ…nhưng cuộc đời riêng của anh xô dạt là như thế. Nên anh không thể đừng ; không thể không là “con chim đến từ núi lạ ngứa cổ hót chơi” [ Xuân Diệu]. Phan Đăc Lữ làm thơ như một nhu cầu nội tại.

Ta buồn từ thuở năm nôi
Lời ru của mẹ nghẹn hơi thở dài
Ta buồn từ tuổi lên hai
Gà con mất mẹ xó đời chíp chiu.
[Buồn]
(more…)