Archive for the ‘Hoàng Yên Lưu’ Category

Hoàng Yên Lưu

phan_chau_trinh

Chí sĩ Phan Chu Trinh (1872-1926) từ Pháp về Việt Nam vào năm 1925, sau hàng chục năm xa nước. Ở Pháp, từ 1911, sống với hình thức bị trục xuất, cụ đã hòa mình vào sinh hoạt của giới bình dân và không lúc nào nguôi tìm đường giải phóng dân tộc khỏi vòng lệ thuộc, nghèo túng và lạc hậu. Cụ đã nghiên cứu, học hỏi và tìm ra ra bài thuốc chữa bệnh nan y cho dân tộc. Đó là phương thuốc dân chủ mà các nước Âu Tây nhờ đó đã trở thành liệt cường. Cụ tin rằng “dân trị chủ nghĩa” như thần dược có thể thúc đẩy non sông, dân tộc chuyển mình, một hoài bão mà cụ đã ấp ủ từ đầu thế kỷ 20 trong bài Tỉnh quốc hồn ca:
(more…)

Hoàng Yên Lưu

phan_chu_trinh
Phan Chu Trinh (1872–1926)

Một nhà không ai lo chủ trương, một nước không ai lo chủ trương, thì nhà nước ấy làm sao không tan không mất được. Đầu thế kỷ 20 giới trí thức và chí sĩ ở Việt Nam đối diện với tình hình Á đông sôi nổi với đà cải cách của Nhật bản, một quốc gia mà chúng ta coi như thân thuộc, có chút ràng buộc về tình cảm với dân tộc ta (với thành kiến Nhật bản là nước đồng loại, đồng đạo, đồng văn với ta), đã nghĩ tới việc canh tân văn hóa như nhu cầu khẩn thiết nhất có thể làm được so với phương sách dùng võ lực để lật đổ chế độ cai trị của thực dân Pháp. Trong bài Đề tỉnh quốc dân ca viết vào năm 1906, một nhà nho đã hô hào:

Việc tân học, kíp đem dựng nước
Hợp doanh đoàn cả nước cùng nhau…
Chữ tự do xin quyết một lòng
Gương Nhật bản đất Á đông
Giống ta, ta phải soi chung kẻo lầm!

(more…)

Hoàng Yên Lưu

phan_chu_trinh
Phan Chu Trinh (1872–1926)

Trong các chí sĩ vạch ra con đường cứu nguy dân tộc vào cuối thế kỷ 19 sang đầu thế kỷ 20, phải kể Phan Chu Trinh là vĩ nhân có tư tưởng tiến bộ và đề ra đường lối thích hợp nhất cho sự tồn vong của dân tộc ta về lâu dài.

Điều hậu thế cảm phục ông, không những vì ông hy sinh danh lợi bản thân vì đại nghĩa cho tới lúc lâm chung, mà còn vì viễn kiến của ông mà ngày nay người Việt mới ý thức rõ ràng cần tự cường, tự chủ như thế nào trước sự bành trướng của phương Bắc luôn luôn đe dọa nền độc lập của nòi Hồng Lạc.
(more…)

Hoàng Yên Lưu

to_hoai-nguyen_sang
Chân dung Tô Hoài
tranh Nguyễn Sáng

Đề cập tới Tô Hoài trước 45 nhiều người mỗi khi nhắc tới Quê người, Xóm Giếng ngày xưa, Giăng thề, O chuột, Dế mèn phiêu lưu ký… đã mỉm cười thích thú. Không ít độc giả ở miền Nam giai đoạn 55-75 vẫn có cảm tình với tác giả tập hồi ký Cỏ dại (1944).

Sau 1945, khi nghe đâu đó cái tên Tô Hoài, nghĩ tới Nhân văn giai phẩm, Vợ chồng A phủ, Cát bụi chân ai, Chiều chiều và Ba người khác… không ít độc giả cau mày ngẫm nghĩ, “Tô Hoài của năm xưa hay một người khác xa lạ trùng bút hiệu”.

Mỉm cười, cau mày tùy độc giả, ở đây chúng ta chỉ gợi lại hình ảnh nghệ sĩ và chân thực của Tô Hoài ở tuổi hai mươi mà thôi.
(more…)

Hoàng Yên Lưu

hoang_xuan_han
Học giả Hoàng Xuân Hãn

Bắc đình thời nào cũng vậy từ Tần Thủy Hoàng, Hán Quang Vũ, Đường Thái Tông, Tống Thần Tông, Nguyên Thế Tổ, Minh Thành Tổ, Thanh Càn Long cho tới Mao Trạch Đông… đều lăm le xâm lăng Nam quốc nếu có cơ hội và khả năng. Lòng tham không đáy, thủ đoạn dã man của rợ Hồ (như cách nói của Trần Quang Khải: “cầm hồ Hàm tử quan”) đã khiến dân Việt lúc nào cũng phải cảnh tỉnh và mài sẵn long tuyền (như Đặng Dung từng nói: “Kỷ độ long tuyền đới nguyệt ma”) để trảm xâm lăng bảo vệ giang sơn Hồng Lạc.

Đối với cường địch, dân Nam vốn kiên cường và dũng cảm nhưng “bất đắc dĩ dụng quyền”. Lại vì hiếu hòa, trọng nhân ái như Nguyễn Trãi từng viết trong Bình Ngô đại cáo: “Lấy đại nghĩa để thắng hung tàn. Đem chí nhân để thay cường bạo”, nên trước lúc giao tranh và sau khi thắng trận, ta vẫn thường sử dụng “lễ”, nghĩa là ngoại giao để thức tỉnh kẻ thù rằng nên sớm tỉnh ngộ, tránh thảm bại nếu xâm phạm đất của “nam đế” như Tướng quân Lý‎ Th‎ường Kiệt từng khuyến cáo bọn đồ tể từ Biện Kinh kéo sang ta: “nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”.
(more…)