Ngô Đình Miên
Đồ khỉ gió
Nhớ xưa, ta bị mắng là “đồ khỉ gió”
Nhưng có thấy cơn gió và con khỉ nào đâu?
Chỉ có Chúa bảo ta chờ em Bắc Kỳ tan giờ lễ sáng
Ngồi dưới tháp cao nghe vọng tiếng chuông sầu…
“Đồ khỉ gió” như lời nguyền phù thuỷ
Khiến cả đời ta giỏi làm trò khỉ
Níu tay cành Bắc chân nhảy cành Nam
Khọt khẹt nhe răng tay tìm rận chí
Nhìn ngọn hải đăng triết lý với lai quần
Gió mới đỉnh trời hít thật lâu sung sướng
Rồi lại thở ra rực sáng pháo hoa hồng
Tưng bừng những sắc màu lý tưởng
Vác hoài bảo còng lưng đi tìm gió thiên đường
Cuối chân trời trăm năm lữ thứ
Đường đã qua mòn mõi triệu bàn chân
Dù tâm kia có biến thành vườn thú
Cùng khỉ, voi, hà mã, cọp vằn…
Ta vẫn quay lại chờ em Bắc Kỳ tan lễ
Nghe gió vọng về “đồ khỉ gió” năm xưa.
(more…)























