Archive for the ‘Ngô Đình Miên’ Category

Ngô Đình Miên

Đồ khỉ gió

Nhớ xưa, ta bị mắng là “đồ khỉ gió”
Nhưng có thấy cơn gió và con khỉ nào đâu?
Chỉ có Chúa bảo ta chờ em Bắc Kỳ tan giờ lễ sáng
Ngồi dưới tháp cao nghe vọng tiếng chuông sầu…
“Đồ khỉ gió” như lời nguyền phù thuỷ
Khiến cả đời ta giỏi làm trò khỉ
Níu tay cành Bắc chân nhảy cành Nam
Khọt khẹt nhe răng tay tìm rận chí
Nhìn ngọn hải đăng triết lý với lai quần
Gió mới đỉnh trời hít thật lâu sung sướng
Rồi lại thở ra rực sáng pháo hoa hồng
Tưng bừng những sắc màu lý tưởng
Vác hoài bảo còng lưng đi tìm gió thiên đường
Cuối chân trời trăm năm lữ thứ
Đường đã qua mòn mõi triệu bàn chân
Dù tâm kia có biến thành vườn thú
Cùng khỉ, voi, hà mã, cọp vằn…
Ta vẫn quay lại chờ em Bắc Kỳ tan lễ
Nghe gió vọng về “đồ khỉ gió” năm xưa.
(more…)

Ngô Đình Miên

Ta đi ra chợ mai mua Tết
Mai bầy ra đầy mấy nẻo đường
Nếu không có mai hỏi xuân có Tết?
Hay xợt lờ trong gió nắng lương ương?
(more…)

Ngô Đình Miên

Đêm trăng uống rượu trên sông La Ngà

Đêm uống rượu giữa chén trời sóng sánh
Trên miền sông sáng lạnh một dòng trăng
Rừng im vắng tiếng lá rơi thật rộng
Chim bay đêm xoè cánh mỏng ngại ngần
(more…)

Ngô Đình Miên

Mùa xuân năm đó, tôi tình cờ gặp được bài thơ Nguyên Nhật của Lê Cảnh Tuân trong một tuyển tập văn học[1]. Tôi cố gắng đi tìm những tác phẩm khác của ông trong các tư liệu văn học và cả trong sử liệu, nhưng sự nghiệp văn chương của ông cũng chỉ còn lại không bao nhiêu bài. Có lẽ những sáng tác của ông đã bị giặc Minh, khi thực hiện “đốt sách giết học trò”, đã bị hoá thành mây khói. Nhưng thật may mắn, một bài thơ của ông viết trong nhà tù của giặc Minh vẫn còn được lưu lại. Nhớ về cố hương, Lê Cảnh Tuân đã gởi gắm nỗi lòng mình vào bài thơ:

Nguyên Nhật

Lữ quán khách nhưng tại
Khứ niên xuân phục lai
Quy kỳ hà nhật thị
Lão tận cố hương mai
(Hoàng Việt thi tuyển – Bùi Huy Bích)

Dịch nghĩa:

Ngày Đầu Năm

Khách còn ở lữ quán
Mùa xuân năm ngoái nay trở lại
Ngày về chưa biết chừng nào
Cây mai ở quê cũ  đã già hết
(more…)

Phía ngược

Posted: 05/01/2012 in Ngô Đình Miên, Thơ

Ngô Đình Miên

Ta đã đi trên những lối mòn
Cỏ ngả rạp về cùng một phía
Hoa nở chung một sắc màu đều
Sự tồn tại của mặt trời là vô nghĩa…
(more…)

Ngô Đình Miên

Đất ném chim

Kính tặng những nông dân mất đất.

Lúa đòng đòng toả hương thơm ngát
Sao đám cỏ trên bờ lặng lẽ buồn?
Trời vẫn xanh vô tình không hay biết
Ngày cuối cùng của những vụ lúa xuân

Cắn răng bán trâu cho người ta xẻ thịt
Căng dây mũi kéo đi còn ngoái lại nhìn
Nước mắt lăn tròn trên mặt trâu thành giọt
Nếu không bán mi, gia đình sống bằng gì?
Cả chục miệng ăn, cháu con còn đi học
Đành cúi lạy trâu thôi, biết nói điều chi
(more…)