Posts Tagged ‘Lâm Anh’

Nguyễn Minh Phúc

lam_anh_2
Nhà thơ Lâm Anh
(1942-2014)

Nếu ai hỏi có nhà thơ tài hoa nào quê Sông Trà Núi Ấn thành danh nhưng cuộc sống nhiều đau thương, bi lụy hơn cả, tôi không ngần ngại trả lời: Đó là Lâm Anh. Rồi tôi sẽ kể về Lâm Anh như vừa là người anh, vừa là người bạn và những kỷ niệm không quên cùng tôi trong những ngày ở quê nhà và sau đó là luân lạc vào Sài Gòn – Rạch Giá, những ngày sau 1975 và trên 30 năm sau đó.

Hình như có một định mệnh nào đó giữa tôi và Lâm Anh. Tôi không biết. Nhưng rõ là cuộc đời văn chương dong ruổi của tôi đã gắn với người thơ nầy nhiều nhất. Từ lúc đạp xe đi bán bột giặt sau ngày giải phóng Quảng Ngãi cho đến lúc gặp ở Sài Gòn và sau đó là Rạch Giá. Những ngày cuối đời của Lâm Anh, chúng tôi lại gặp nhau ở Ba La Cửa Đông Quảng Ngãi, nơi anh về quê gặp mẹ lần cuối từ khu kinh tế mới Mandagui – Lâm Đồng.
(more…)

Nguyễn Lệ Uyên

lam_anh
Nhà thơ Lâm Anh

Lâm Anh sinh năm 1942 ở Quảng Ngãi. Ông thuộc thế hệ chúng tôi nhưng cách tôi một khoảng năm tháng khá xa. Biết và đọc ông khá lờ mờ và không nhiều, khi ông còn là cán bộ ngành thông tin ở một huyện nhỏ quê nhà, trong nhóm Trước Mặt của Phan Nhự Thức. Mãi tới năm 2004, tình cờ gặp ông ở Đà Lạt và tình cờ được nghe ông đọc thơ của chính ông trong bữa rượu mới nhận ra: ông có nhiều con người trong một người. Ông la đà trong men rượu và thơ la đà trong ông giữa ngọn đồi đầy cỏ hoa và đêm xuống nhập nhòa. Thật bất ngờ: bất ngờ bởi chất thơ lạ, bởi giọng đọc lạ, gần như chất giọng ấy đã lột truồng tất cả tứ trong thơ, lột truồng chính ông, lột cả màn đêm để đắm chìm vào cõi khác, bồng bềnh mênh mông… tưởng chừng như ông đang trầm mình trong đáy hồ Xuân Hương vọng lên những tiếng chép miệng não nuột một kiếp người:

Như thể mày vừa ra khỏi núi
chống gậy bằng vai chống trên vai
đôi chân ngâm rượu lâu ngày ấy
chợt rã vào tao những hớp đầy…
Muốn thụi cho nhau đau mấy cú
cho rã tan thêm nỗi lục bình
nghĩ thương con nước không còn sức
ngầu bọt vào em ở cuối đường
Thôi tao về
nói sao cho hết
mặc mẹ mặt trời mọc ở đâu
chớ mở bàn tay ra hỏi thử
đã cầm bao nhiêu cõi nổi trôi
(Gặp Hạ Đình Thao).
(more…)