Đỗ Trường
Cứ ngỡ, ở cái tuổi quá lục tuần, với những cuộc rong chơi cùng trời cuối đất, Thế Dũng đã lạnh nhạt với văn chương, song tôi đã lầm. Bởi, hôm rồi tôi gọi điện thúc giục gã viết cho xong cuốn Con Chữ Thiên Di. Điện thoại chuông đổ ầm ầm, lúc sau mới thấy gã cầm máy. Tiếng ồn nơi đông người thật khó nghe:
– Thế Dũng! Bác đang ở đâu đấy?
Nghe tiếng gã cười khùng khục ở đầu dây bên kia:
– Đang bẹt nhè ở Pleiku. Có về được thì uống đỡ cho anh mày một chút.
– Rượu chè thế này, Con Chữ Thiên Di đến cuối năm xong thế chó nào được!
Tôi vặc lại Thế Dũng như vậy, làm cho gã giải thích như quát trong máy:
– Thằng em cứ đùa. Không xong cuốn này, thì anh mày xong cuốn khác. Văn thơ chứ đâu phải bổ củi. Đôi khi còn phụ thuộc vào cảm hứng nữa. Lắm lúc, định viết cái này, tự nhiên nó xọ mẹ sang cái khác. Vừa in xong cuốn: Tôi Vẫn Sống Ở Nơi Mình Vắng Mặt. Không nằm trong dự định, cũng đang định gửi cho thằng em…
(more…)



















