Nguyễn Ðức Sơn, nhà văn

Posted: 26/06/2012 in Nguyễn Mạnh Trinh, Tùy Bút / Tản Văn / Ký Sự
Thẻ:

Nguyễn Mạnh Trinh


Nguyễn Đức Sơn – Tranh Đinh Cường

Từ “Nguyễn Ðức Sơn nhà thơ” qua “Nguyễn Ðức Sơn nhà văn” chỉ là một khoảng cách ngắn. Ngoài phong vị văn xuôi riêng của những suy nghĩ cực đoan nhìn cuộc đời bằng những nét đen tối với phong cách du côn thì thi ca cũng làm dịu đi cái nồng độ căm ghét cuộc đời qua tâm hồn yêu thương cây cỏ và nhìn thiên nhiên cảnh vật như một người bạn chia sẻ thiết tha. Viết về”người” với những phác họa nhiều khi của khép kín thì viết về “cảnh” lại mở ra. Với tâm hồn của một thi nhân, một thi nhân lập dị…

Nguyễn Ðức Sơn đã in ba tập truyện ngắn trong khoảng thập niên 60, 70 đều do nhà An Tiêm của ông Thanh Tuệ in. Những tập truyện này phác họa được một chân dung mà bản sắc và cá tính tạo thành một nét riêng biệt một mình một chiếu trong văn chương.

Tác phẩm đầu tiên của Nguyễn Ðức Sơn là tập truyện ngắn Cát Bụi Mệt Mỏi. Một tập truyện mở đầu của một hành trình kiếm tìm chân dung chính mình từ những phần sâu thẳm nhất. Ý kiến về truyện ngắn của ông được in trong tập truyện ngắn này chẳng phải là những điều gì cao xa mà chỉ là xác định thế nào là truyện ngắn và truyện ngắn có phải là một phần của truyện dài không.

“Truyện ngắn khó viết. Truyện ngắn thì ngắn, truyện dài thì dài. Nhưng nếu truyện dài là cái gì đã hoàn tất thì truyện ngắn cũng phải là một cái gì hoàn tất dù nó có mở rộng nhiều chân trời xa xôi. Ðó là điểm dễ hiểu nhưng ít người chịu hiểu. Một số ít người được gọi là những người đầu tiên làm văn học nghệ thuật mới ở đây- như nhóm Sáng Tạo- đã mắc lỗi này. Họ viết những truyện ngắn không thể gọi là truyện ngắn. Nó chỉ giống một đoạn nào đó cắt ra từ truyện dài. Truyện ngắn cũng nhất thiết không phải là những truyện ngắn quá ngắn ngủi và nhất là quá vô duyên như kiểu” A very short story” của Hemingway. Truyện ngắn là truyện ngắn. Nó có thể thức riêng biệt của nó dù kỹ thuật nó vẫn biến đổi. Bàn về truyện ngắn chỉ có thể bàn đến cái thể thức đặc thù đó thôi. Không nên đả động đến nội dung vì nó có thể ẩn trùng với hầu hết mọi thể văn xuôi khác..”

 
Những truyện ngắn của Cát Bụi Mệt Mỏi có những nhân vật sống trong thời gian và không gian không xác định đầy nét mơ hồ của những kiếp sống vô định đầy nét đen tối bi quan. Nguyễn Ðức Sơn diễn tả bằng phong thái khinh bạc và chen lẫn những hận thù vô cớ của một thứ nghệ thuật siêu ấn tượng. 9 truyện ngắn với những nhân vật mà cái chết như một ám ảnh và là tổng hợp của nhiều khuôn mặt, vóc dáng của nhiều người chung một môi trường sống của một xã hội mà thấp thoáng đâu đó bóng dáng của thời thế chiến tranh. Những nhân vật quay quắt trong đời sống và nhiều chất vô vọng của suy tư dằn vặt.

Nhà văn Thạch Trung Giả đã nhận xét về tập truyện ngắn của Nguyễn Ðức Sơn:

“Cát Bụi Mệt Mỏi đã vượt lên mọi tác phẩm ở phong thái phẫn nộ chán chường triết nhân mà bi thương, nhất là ở sự thành thật, tâm tình và hình ảnh được diễn tả bằng một thứ siêu ấn tượng. Tôi thấy một vũ trụ dật dờ xiêu đảo với cảnh rừng biển man rợ miền nhiệt đới (khác với thơ Tàu với rừng trầm lặng mà biển hầu như không có vì những đại thi sĩ Trung Hoa ở sâu vào lục địa). Tôi – sở thích riêng – yêu nhất câu truyện hai vợ chồng trẻ chôn con nơi đã chôn xác chim bên bờ biển. Tôi thấy đề tài kiếp phù sinh được nói lên đáng sợ. Truyện ông bác sĩ nói với đứa con gái nuôi khiến tôi nghĩ đến phái Shivaisme Ấn Ðộ. Nói chung qua cả thơ lẫn văn Nguyễn Ðức Sơn tôi vẫn thấy một hồn thơ. Tôi thích nhất điều này. Tôi còn thấy tác giả có điểm đáng phục là ghê tởm những cái sáo những cái mốt (bây giờ là mốt hiện sinh tuy nếu muốn tìm chất chán chường trước sự phi lý bi đát thì Nguyễn Ðức Sơn có thừa, có một cách tự nhiên…”

 
Nhà văn Thạch Trung Giả nhắc đến truyện ngắn “Buổi sáng trong bệnh viện” mà ông liên tưởng đến phái Ấn Ðộ giáo Shiva của người Hindu. Bác sĩ Hoan nói chuyện với cô con gái nuôi Hallie trong một buổi sáng khi đứng bên cửa sổ nhìn ra biển và chứng kiến một đám tang của hai vợ chồng trẻ chôn xác một hài nhi vừa chết. Cái chết trong buổi sáng hôm nay tự nhiên đẹp dịu dàng và câu chuyện của một già một trẻ chỉ là những bâng quơ của cuộc sống. Hai vợ chồng trẻ của đám tang nhỏ đã thành một cái cớ để ông bác sĩ nhận định về cuộc sống về cái chết. Có định mệnh nào trong cuộc đời trong băn khoăn của một người lớn tuổi và cô bé lai mười tuổi?

Nguyễn Ðức Sơn hay viết về biển, về những bãi cát và về những đám tang. Truyện “Một Vùng Biển” với hai vợ chồng Liêm và Hạnh chôn đứa con trai mới sinh trên biển cát. Biển và cát, luôn luôn thay đổi và con người cũng như vậy, cũng thay đổi theo. Hai vợ chồng nói chuyện với nhau về đứa con trai vừa mất, về nơi chôn xác chim của thời thơ ấu xa xưa của người chồng. Ði tìm lại thơ ấu trong cái đổi thay của biển và cát, có lẽ cả hai thấy thấm lạnh trong cái hoang vắng của thiên nhiên. Chôn con chim của thời quá khứ để không bao giờ tìm lại thì bây giờ chôn đứa con cũng trong mội trường thay đổi của biển và cát có tìm và giữ lại được hiện tại không?

Truyện ngắn cuối Cát Bụi Mệt Mỏi cũng là một đám tang của ông ngoại nhân vật xưng Tôi. Một gia phả nhơm nhếch của một dòng họ được phô bày và kể lại với sự thản nhiên vô cảm của một người nhìn cuộc sống toàn từ những nỗi bất như ý từ những cuộc cãi vã dằn vặt nhau trong một khoảng quá khứ đầy những biến cố của thời thế. Những bà dì , những ông cậu, những cuộc tranh chấp, dù là người bất thành nhân dạng như bà cô khùng, hay là những người có ăn có học làm những công việc mô phạm cũng là những nhân vật của đời thường, đầy những điều xấu xa nấp đằng sau bóng dáng của đạo đức của miệng tiếng thiên hạ. Nguyễn Ðức Sơn kể một cách lạnh lùng như những lát dao giải phẫu vạch trần một xã hội giả trá . Ðoạn kết của truyện ngắn là lời lên án xã hôi đương thời: “và đây là ít câu chuyện đậm nét , có tiền có hậu, có hô có ứng bi ai lý thú và rất người, xảy ra xung quanh cuộc đưa tiễn một người đứng đầu trong gia tộc đến nơi an nghỉ đời đời.

Chuyện mở màn. Dượng tôi và mẹ tôi vật lộn đánh nhau túi bụi khi đám ma sắp khởi hành. Nguyên do dượng tôi ỷ có tiền về trước nói xấu mẹ tôi cho mẹ tôi là bất hiếu và vì mẹ tôi không phải là người đàn bà thích ôn hòa. Kết quả thứ nhất: Dượng tôi – người có bằng Primaire và biết đàn mandoline đó – chạy trốn vì sợ một người cô của mẹ tôi đòi cột đầu. Kết quả thứ nhì: mẹ tôi vì nhục nhã không dám về miền cao nguyên kia ngay như ý định. Kết quả thứ ba: cậu tôi ngã lăn bất tỉnh vì chưa từng mục kích cảnh đấu võ kỳ lạ như thế. Kết quả thứ tư: người dì khùng của tôi đã thốt lên một câu bất hủ “Chết quách hết là xong nợ”.

Chuyện thứ hai. Người con trai độc nhất con bà vợ thứ không chính thức của ông tôi (đồng tuổi với tôi) mà tôi chưa có dịp nói đến vui lòng làm theo tất cả những thủ tục mai táng làm tôi rùng mình phát lạnh khi nghe kể lại. Cậu đã không ngại kề mũi hít hơi nước xì ra từ cái thân thể đã bắt đầu ung thối sau mấy ngày khâm liệm. Người vợ của cậu tuy mới cưới nhưng cũng tỏ ra một dâu con có tình có nghĩa. Từ lúc ông tôi nằm xuống giường bệnh cho đến khi tắt hơi mợ luôn luôn có mặt.

Chuyện thứ ba. Khi đám tang xong xuôi mọi thứ nghi lễ phiền phức mẹ tôi trở về không quên mang theo một thùng nước mắm ngon, một bao muối trắng với hy vọng bán lại kiếm đủ hai vòng tiền xe đi và về.

Chuyện tối hậu. Tất cả mọi người già trẻ – kể cả tôi – đều không giấu được nét mặt vui tươi khi nghe biết hai ông thầy địa lý lừng danh ở đây tiết lộ rằng ông ngoại tôi chết đúng ngày giờ rất tốt và do đó con cháu sẽ làm ăn thi cử rất vượng.”..

 
Tập truyện ngắn Cái Chuồng Khỉ của Nguyễn Ðức Sơn nhà xuất bản An Tiêm in năm 1969 cũng là một tập truyện đặc biệt và truyện Cái Chuồng Khỉ đặc biệt mang dấu ấn của một bút pháp hầu như chỉ có một không có hai của văn chương Việt Nam. Mộc Linh, nhân vật nữ và Dự, nhân vật nam, trong một cuộc dạo phố vào thăm vườn bách thú vì không biết làm gì. Dự, một người lúc nào dường như cũng muốn nổi loạn một cách vô thức và không tìm được mục đích cũng như ý nghĩa của tình yêu hay tình người. Vào xem chuồng khỉ, chọc phá những con khỉ trong lồng với sự thù ghét tiểu nhân, nhìn hành động làm tình của cặp khỉ với nhau để hiểu rõ hơn tâm tính của một người luôn ghen ghét ganh tị cả với những ai, những gì không đáng. Dự có những ý nghĩ thật kinh khủng qua lăng kính đời sống nhiều méo mó. Từ những con thú trong vườn bách thú đến những con vật ở chợ trời những suy nghĩ để liên tưởng đến đời sống con người là những suy tư biểu lộ một nhân dáng không giống với những người bình thường. Anh ta không trân trọng gì với tình yêu, nhìn những người khác bằng con mắt soi mói để bôi đen, để muốn đập vỡ tan đi cái thế giới đang lăn, đang quay này: “Tôi còn đang lăn đang chạy đang mở ra. Tôi còn đang dự tính dù những dự tính của tôi sẽ tan biến cùng sự hủy diệt của tôi trước mặt hư vô. Dù sao tôi cũng muốn chết trên đường. Tôi chắc chắn sẽ không có một địa điểm một cái mức ăn thua để về đó chết. Tôi muốn chết cái chết của một người chạy đua trên đường về đích dù nó cũng không có ý nghĩa gì hết. Tôi vẫn khát vọng cái đích dù chẳng có một cái đích nào thực thụ tuyệt đối cho tôi ở cõi đời này cả. Tôi thèm một cái đích không có…đích. Tôi chạy. Thế thôi..”

Mầm mống tự hủy đã làm cho nhân vật của Nguyễn Ðức Sơn có quyết định: “…Dù sao tôi cần lập lại tình cảm căm thù của tôi chưa dồn nén đến tận cùng vì nếu thế tôi đã tự sát lâu rồi. Mỗi lần tôi sống trong tình cảm kia tôi phải hành động một cách vô tri nào đó để giải thoát. Như buổi sáng nay tôi cho taxi chạy lung tung để quên đi một vấn đề sắp giải quyết và biết mình bất lực. Tôi đã gặp nhiều vấn đề mà mọi người thường bỏ qua nhưng đối với tôi tôi hăm hở giải quyết dù để không bao giờ giải quyết được gì cả. Với tôi nghĩ một cách thiển cận tự tử là một vấn đề tối thậm phi lý. Nghĩ một cách xa xa hơn nữa, tự tử vẫn chỉ là một hành động tối thậm phi lý. Nhưng nghĩ cho cùng tự tử chính là một hành động cao đẹp viên mãn nhất khi người ta đã suy gẫm và xác nhận cái bất lực trước tuyệt đối. Bởi tự tử là một hành động quay ngược trở lại bất cứ một thứ định mệnh và số phận nào..”

Tập truyện gồm 6 truyện ngắn và hầu như không khí truyện của tất cả đều giống nhau của một không gian đời sống ngột ngạt vô vọng và được xóa nhòa bôi đen đến độ nhàm chán. Chính trong cái bức bội ấy đã tạo cho ông một văn phong riêng của những nỗi khó chịu nặng nề cứ đeo theo từng lời kể, từng câu văn lạnh lùng. Có khi từ những khởi động uể oải của bố cục truyên, những đoạn sau đã diễn tả nhiều hơn và có năng động tính hơn. Bởi cũng khó với một cốt truyện là những điều vụn vặt tầm thường và là cái cớ để tác giả nói lên được tâm cảm của mình qua nhân sinh quan đầy nét triết học và suy tưởng…

Tập truyện thứ ba là Xóm Chuồng Ngựa xuất bản năm 1971. 5 truyện ngắn được viết trong một thời kỳ mà cuộc chiến đang ở một cực độ. Truyện ngắn Ý Tưởng Chiều Tà được chọn in trong tuyển tập “Những truyện ngăn hay nhất của quê hương chúng ta” và cũng là một truyện ngắn được coi là mang tính nổi loạn của Nguyễn Ðức Sơn. Hơn nữa nó còn được coi là thông điệp dấn thân của một nghệ sĩ theo cách nhìn ngắm nhận định của nhiều người.

Ý Tưởng Chiều Tà là một chuyến đi rồi trở về của nhân vật tên Tâm. Anh ta đi đến xứ sương mù trên một chuyến xe lửa mà anh tưởng là đang tiến vào một cuộc sống khác với tiếng còi tàu như nhắc nhở đến thân phận mình.

“Tâm cảm thấy mình đã đầu hàng. Tâm cảm thấy mình muốn nhắm mắt nằm xuống suốt những chiều tà còn lại trong đời. Chàng đột ngột từ giã đột ngột các bạn, bỏ đứt một chân dạy học ở một tư thục mà chàng phải mỏi mắt kiếm được để đáp chuyến tàu suốt Sài Gòn – Ðà Lạt lên đây sau khi nhận được thư Nga. Tâm đã quyết định để cho thân thể trí óc và tâm hồn anh nằm xuống vĩnh viễn. Anh đã cảm thấy rất mạnh sự vô nghĩa cùng cực của tất cả mọi hành động phản kháng và ước ao. Anh đã tính đầu hàng…”

Ngắm nhìn sương mù rồi những tia nắng nhạt của hoàng hôn, nghĩ về đời sống tự nhiên Tâm đổi ý. Không thể nào yên nghỉ với đời sống của thỏa hiệp. Của những dự tính của một gia đình sung tác êm ấm với một người vợ của một cuộc sống bình thường. Anh sẽ phải cắt đứt liên lạc với những người bạn với những công việc mà Nga cho là điên cuồng với cái suy nghĩ của những đứa con gái của” Tất cả con gái đều không thể nào nhìn thấy trái đất này nó quay nó quay , không thể nào thấy đau nhưc và phẫn nộ trong một chiều tà êm ả vạn niên với từng đợt nắng nhỏ vô cùng rực rỡ.”

 
Tâm muốn trở lại Sài Gòn để không muốn mình nằm xuống an phận thỏa hiệp dù với tình yêu. Nhưng chuyến xe lửa cuối cùng đã khởi hành. Muộn rồi. Như một tình cờ của số phận , chuyến xe đi muộn đã mang một hành khách bất đắc dĩ trở lại với đời sống của những người chọn lựa phải “đứng” để không” nằm”. Ðoạn kết câu chuyện :

“Tâm lại bối rối.. Thật may hay rủi.” Nga ơi” tâm kêu vọng lên nhỏ vừa đủ nghe. Hay đúng ra tiếng kêu chỉ ở trong hồn anh. Anh không rõ nữa như anh đã thực sự phản bội và lừa dối Nga.” Nga ơi có thể, rất có thể lắm Nga ạ là ngày nào kia anh sẽ thống hối khi anh không bao giờ được về ngôi biệt thự của em nữa vì nhiều lý do. Xa mái tóc em đôi mắt em hồ nước trong như gương những đám rong rêu ven hồ và nhất là những chiều tà êm ả vạn niên mà chỉ có khung cảnh nhà em mới tạo nên một cách kỳ ảo anh sẽ tiếc suốt đời. Nhưng anh không muốn phản bội lý tưởng và con đường của anh con đường chỉ thỉnh thoảng mới rợp bóng chiều tà còn hầu hết nó sẽ chạy qua sa mạc rát bỏng nhảy dựng chân qua đấu trường để chứng kiến giờ khắc uy nghi nhất đời mình, qua đại dương để đón nhận cuồng phong bão táp qua những đêm trăng hàn lạnh và cô tịch trên một bờ biển hoang vu nào đó để tiếp nhận sự mong manh vô nghĩa của kiếp người.

Vâng Tâm không chắc chuyến tàu này may hay rủi cho anh. Anh chỉ biết rằng suốt đời chắc không bao giờ Nga biết đến chuyến tàu kỳ cục này. Cũng như Nga làm sao biết được rằng Tâm đã nhìn thấy rất rõ trái đất này nó quay nó quay nó quay. ”

 
Từ khi còn trẻ, Nguyễn Ðức Sơn đã làm báo và tạp chí Mặt Ðất chỉ ra được vài số với khuôn khổ đặc biệt chỉ gồm 4 trang giấy khổ lớn nhưng cũng gây được nhiều chấn động trong văn giới. Tạp chí Mặt Ðất được giới thiệu: “Ðấu trường của bọn trẻ tự động và ý thức nhất. Chủ trương biên tập Nguyễn Ðức Sơn, vô gia cư, vô nghệ nghiệp, vô địa táng. Tòa soạn liên lạc tất hữu, và trường kỳ. Hiện tại không có địa chỉ liên lạc.” Lá thư ngỏ gửi các thân hữu xa gần của tạp chí xuất bản Mặt Ðất cũng gây ra nhiều phản ứng mà có người còn gọi là” tiếng kêu trầm thống của một thế hệ không tiếng nói” :

” Cùng các bạn,

Sau bao nhiêu năm dài dằng dặc suy tính nát nước để dựng lên ngay một nền văn nghệ rực rỡ phải có ở miền Nam chỉ tạo ra được ngoài tầm những thế lực xuất bản đang hoạt động, chúng tôi không thể trông chờ một phép lạ hiển linh nào ngoài giải pháp rất không anh hùng chút nào; ngửa tay mượn tiền của các bạn. Nếu các bạn tin tưởng một trăm phần trăm khi lực làm việc sôi sục hằng hằng trong chúng tôi xin các bạn nhắm mắt bấm bụng gửi bưu phiếu có thể có được của các bạn về sớm cho chúng tôi (đề tên Lê Mong, 68 Phạm Phú Quốc, Blao nhờ chuyển lại ở ngoài bì). Chắc chắn chúng tôi sẽ hoàn lại các bạn một cách tròn trĩnh và hậu hĩnh dù muốn dù không và trong thời hạn ngắn nhất có thể. Xin các bạn yên tâm không sợ mất vốn chúng tôi cam chịu nhiều tốn phí để những tác phẩm dịch thuật cũng như sáng tác độc sáng của chúng ta có kỹ thuật ít ra phải bằng An Tiêm và nghệ thuật trình bày phải thật tiến bộ. Không thể dù dừ dụ dự đợi thời thế thêm chút nào nữa chúng tôi đánh bạo viết mấy dòng đau đớn ít nhiều trên cho các bạn dù các bạn không thể hưởng ứng chút nào trong thời kỳ quá khó khăn này. Hãy tưởng tượng nếu phụ lòng các bạn chút xíu nào thôi chúng tôi còn biết làm gì hơn ngoài việc độn thổ

Trân trọng và tha thiết.”

 
Thế giới sáng tác của Nguyễn Ðức Sơn dù là nhà văn hay nhà thơ cũng là một thế giới nhiều bí hiểm. Khi trả lời câu hỏi kinh nghiệm sống và sáng tác thích nhất ông phát biểu:

“Sartre nói: “Je n’ai pas besoin de faire de phrases… Se mefier de la litterature. Il faut ecrire au courant de la plume; sans chercher les mots”( La Nauseé tr. 77). Như vậy đúng. Vì mới theo kịp ý tưởng nhất là khi chúng xuất hiện hai ba cái một lần và xuất hiện quá mau. Viết như vậy thì sống khỏe lắm. Có điều khác mọi người là tôi không viết nhật ký. Mệt lắm. Trong giờ phút hân hoan hay đau đớn quặn người tôi lặng người cảm xúc. Nhất định tôi không ghi lại. Vì sẽ không đúng và khổ sở lắm. Tôi rất kỵ và gần như kinh tởm những người bạn đồng lứa đã làm văn nghệ hoặc muốn làm văn nghệ. Vì nhiều lý do phương hại đến sự sáng tác của tôi. Lý do thứ nhất: tất cả tình cảm, hành động, cử chỉ, những cử chỉ thật nhỏ nhặt của họ cũng đều có tính toán, sắp đặt hết. Ðiểm này làm tôi phát ngấy. Lý do thứ nhì: tôi không tin tưởng ở bất cứ ai hết nhất là khi hầu hết đều có vẻ tự mãn trong lúc họ thiếu hoàn toàn căn bản. Ðiểm này làm tôi khổ sở vì suốt đời e không có lấy một người bạn đồng hành – dù đồng hành không phải là đi chung với nhau. Còn sáng tác thích nhất? – Chưa có. Riêng về thơ tôi chỉ mới cho đăng một ít thơ cũ làm trong bước đầu để kiếm những khoản tiền nhỏ nhưng nhiều khi tối cần. Mơ ước hiện tại của tôi là những nhà in nhỏ nhưng có nhiều chữ sắc, nhọn, đẹp gởi đúc từ Pháp chẳng hạn. Và có giấy có bìa đẹp một cách nghệ thuật hẳn hoi như của bao nhiêu sách ở Pháp, ở Mỹ.. và những nhà xuất bản cai quản và điều khiển bởi những tâm hồn mới có học thức, có thực lực và cấp tiến. Và sự – không-gặp-nhiều- khó-khăn để được đăng lên tạp chí hay in thành sách. Chừng ấy điều kiện, nền văn học Việt Nam chắc chắn sẽ được củng cố phát triển rực rỡ và hùng cường. Những tác phẩm vô vị, những tờ báo lá cải, nhất là những bọn trẻ vô tài bất tướng, chắc chắn sẽ bị đào thải. Viễn tượng kia có xa lắm không để cho những “sáng tác thích nhất” của tôi mà người phỏng vấn đã hỏi sẽ ra đời. Tôi đã lạc đề nhiều qúa và xin dừng…”

 
Nguyễn Mạnh Trinh
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.