Dòng sông cát | Theo nắng hạ ta về | Phút thì thầm

Posted: 02/07/2012 in Thơ, Trần Thị Cổ Tích

Trần Thị Cổ Tích

Dòng sông cát

Trà Khúc ơi!
giữa mùa hè
chỉ có thể gọi tên người:
DÒNG SÔNG CÁT

bên bờ nam
nhìn những người yêu nhau hóng mát
trong mắt nhau họ có thấy sóng sông Trà
hay chỉ ngọn gió chiều mang theo bụi cát
làm xốn mắt ai?

ôi những bàn chân thả diều bé nhỏ
có bỏng rát không em khi chạy giữa lòng sông?
dòng dịu ngọt của một đời sông mẹ
sao mỗi độ hè về
chỉ còn dào dạt chảy
trong mơ?

cui cút nhỏ nhoi giữa hai bờ đèn màu rực rỡ
vóc mẹ gầy mòn… lay lắt… héo hon…
con nước quanh co
con nước ngập ngừng
chảy tức tửi giữa ngoằn ngoèo gờ cát

du khách hỡi!
một lần thăm đất Quảng
dòng sông nào níu được gót lãng du?
các con tôi mai này xa xứ
ký ức nào mềm mại một dòng sông?

hay chỉ nhớ sông gầm gào giận dữ mỗi mùa đông
sóng xô dạt đôi bờ nát nhàu vườn rau của mẹ
hay chỉ nhớ nắng hè sấy khô dòng sông cát
khúc hát bờ xe âm vọng mơ hồ!

Trà Khúc ơi!
bao giờ…
người trẻ lại?…

 

Theo nắng hạ ta về

tôi đã ra đi từ ngôi trường con gái
chân bước ngập ngừng
và mắt ướt rưng rưng
tháng năm chập chùng bao vui buồn được mất
sáng mãi trong hồn một sắc trắng tinh khôi

mưa nắng cuộc đời vây phủ quanh tôi
có ánh mắt thầy cô
có giọng nói bạn bè
yêu thương an ủi

bóng hoàng hôn
trôi qua mái đầu chớm bạc
lá phượng cành bàng
xanh nỗi nhớ mênh mang

nắng hạ chiều nay đưa người
về chốn cũ
chân bước rộn ràng sao mắt lại rưng rưng
ngày hội ngộ vang tiếng cười thơ trẻ
thầy cô ơi!
bạn bè ơi!
kỷ niệm đón ta về!

mái trường xưa
giờ không còn… tên nữa!
mà âm vang vẫn lắng đọng vô cùng
vẫn ấm áp từng ngày như mặt trời kia ấm áp
tà áo lụa năm xưa
vẫn trắng đến nao lòng…

 

Phút thì thầm

những buổi chiều rưng rưng
bến xe phố nhỏ
bao lần ta tiễn nhau đi
có khi nào được bên nhau mãi mãi
để không còn giấu nước mắt chia ly?

vây quanh em những câu thơ xanh
cây đàn ghi ta nhảy múa
anh muốn dành cho em
nửa đời hư ảo
và nửa kia – đời thực – cho người?

hư thực tình đời
hư thực tình người
thoáng sao băng vụt tắt
thường trực trong em
ánh sáng
và nụ cười anh độ lượng
hào hoa bay
trên những câu thơ xanh
những nốt nhạc trầm…

Trần Thị Cổ Tích
Nguồn: Tác giả gửi

Đã đóng bình luận.