Mùa Thu | Điểm tâm | Barbara

Posted: 09/11/2012 in Anne Nguyễn, Jacques Prévert, Thơ

Jacques Prévert
Anne Nguyễn chuyển ngữ

Mùa Thu

Khuỵu vó tàn hơi
Lối mòn thiên cổ
Trên mình ngựa lá rơi
Đắp thành nấm mộ

Run rẩy tình tôi
Run rẩy mặt trời

L’automne

Un cheval s’écroule au milieu d’une allée
Les feuilles tombent sur lui
Notre amour frissonne
Et le soleil aussi

Điểm Tâm

Rót cà phê vào ly
Cho thêm đường và sữa
Nhẩn nha khuấy, nhẩn nha
Nhâm nhi từng ngụm nhỏ
Rồi chàng đặt tách xuống
Chẳng buồn nói một lời

Rồi chàng châm điếu thuốc
Gạt tàn thuốc, thản nhiên
Nhả những vòng tròn khói
Không buồn nói một lời
Chẳng đoái hoài đến tôi

Chàng đứng lên, đội mũ
Khoác thêm chiếc áo tơi
Ngoài trời mưa tầm tã
Lẳng lặng chàng rời tôi
Ngó lơ, không từ giã

Úp mặt lòng bàn tay
Một mình tôi nức nở

Déjeuner du matin

Il a mis le café
Dans la tasse
Il a mis le lait
Dans la tasse de café
Il a mis le sucre
Dans le café au lait
Avec la petite cuiller
Il a tourné
Il a bu le café au lait
Et il a reposé la tasse
Sans me parler

Il a allumé
Une cigarette
Il a fait des ronds
Avec la fumée
Il a mis les cendres
Dans le cendrier
Sans me parler
Sans me regarder

Il s’est levé
Il a mis
Son chapeau sur sa tête
Il a mis son manteau de pluie
Parce qu’il pleuvait
Et il est parti
Sous la pluie
Sans une parole
Sans me regarder

Et moi j’ai pris
Ma tête dans ma main
Et j’ai pleuré

(Paroles, 1946)

Barbara

Nhớ không em ngày ấy mưa rơi
Em hân hoan rạng rỡ môi cười
Đi dưới mưa, trời mưa không dứt
Tình cờ gặp nhau, nụ cười tươi

Em và tôi dù chẳng hề quen
Đừng quên em nhé, nhớ đừng quên
Có người trú mưa hiên nhà đó
Kìa ai thảng thốt gọi tên em

Chạy băng băng mặc cho mưa rơi
Đẫm ướt hân hoan nét rạng ngời
Em lao vào vòng tay người ấy
Nhớ không em ngày ấy mưa rơi

Đừng dỗi hờn nếu tôi gọi em
Bằng em như thể đã thân quen
Cũng như tôi gọi người yêu dấu
Một lần hạnh ngộ dẫu chưa quen

Dầu chỉ gặp một lần trong đời
Cho dù chỉ gặp một lần thôi
Những người yêu thảy đều thân thiết
Dẫu rằng họ chẳng biết gì tôi

Đừng quên em nhé, nhớ đừng quên
Cơn mưa hiền dịu và êm đềm
Hạnh phúc chan hoà trên phố nhỏ
Hạnh phúc chan hoà trên mặt em

Mưa trên biển, mưa trên chiến thuyền
Hỡi ơi, cuộc binh lửa cuồng điên
Em về đâu sau mùa chinh chiến
Em về đâu, em có bình yên

Người đã ôm em trong vòng tay
Người nay đâu mờ dấu chân mây
Giờ còn không vòng tay âu yếm
Hay miền tử địa đã vùi thây

Mưa vẫn triền miên trên phố xưa
Vẫn triền miên như trời mưa xưa
Giờ đây tang thương và hoang phế
Mịt mùng trắng xóa một mầu mưa

Đã tan rồi bão táp can qua
Đám mây vân cẩu có chăng là
Theo dòng nước cuốn nhòa dấu tích
Dòng đời trôi mãi ngút ngàn xa

Barbara

Rappelle-toi Barbara
Il pleuvait sans cesse sur Brest ce jour-là
Et tu marchais souriante
Epanouie ravie ruisselante
Sous la pluie
Rappelle-toi Barbara
Il pleuvait sans cesse sur Brest
Et je t’ai croisée rue de Siam
Tu souriais
Et moi je souriais de même
Rappelle-toi Barbara
Toi que je ne connaissais pas
Toi qui ne me connaissais pas
Rappelle-toi
Rappelle-toi quand même ce jour-là
N’oublie pas
Un homme sous le porche s’abritait
Et il a crié ton nom
Barbara
Et tu as couru vers lui sous la pluie
Ruisselante ravie épanouie
Et tu t’es jetée dans ses bras
Rappelle-toi cela Barbara
Et ne m’en veux pas si je tutoie
Je dis tu à tous ceux que j’aime
Même si je ne les ai vus qu’une seule fois
Je dis tu à tous ceux qui s’aiment
Même si je ne les connais pas
Rappelle-toi Barbara
N’oublie pas
Cette pluie sage et heureuse
Sur ton visage heureux
Sur cette ville heureuse
Cette pluie sur la mer
Sur l’arsenal
Sur le bateau d’Ouessant
Oh Barbara
Quelle connerie la guerre
Qu’es-tu devenue maintenant
Sous cette pluie de fer
De feu d’acier de sang
Et celui qui te serrait dans ses bras
Amoureusement
Est-il mort disparu ou bien encore vivant
Oh Barbara
Il pleut sans cesse sur Brest
Comme il pleuvait avant
Mais ce n’est plus pareil et tout est abîmé
C’est une pluie de deuil terrible et désolée
Ce n’est même plus l’orage
De fer d’acier de sang
Tout simplement des nuages
Qui crèvent comme des chiens
Des chiens qui disparaissent
Au fil de l’eau sur Brest
Et vont pourrir au loin
Au loin très loin de Brest
Dont il ne reste rien

(Paroles, 1946)

Jacques Prévert
Anne Nguyễn chuyển ngữ

Đã đóng bình luận.