Phan Đắc Lữ
Vào thu
Mùa thu về trọ chân trời
Đêm nghe tiếng lá bàng rơi bồn chồn
Heo may vò rối chăn đơn
Lưng trời tiếng vạc đổ dồn cầm canh .
Ngày mây xô dạt trời xanh
Voi lồng gấu đẩy mây thành ThiệnThai
Em vế sương đẫm hai vai
Vui chưa kịp hát chiều phai nắng vàng .
Sông Thu chở nắng Trường Giang
Câu thơ mất ngủ gió trăng mất mùa
Hồn ta – lá rụng sân chùa
Lang thang tìm cội nguồn xưa đi về .
Tàn thu sực tỉnh cơn mê
Theo đàn đom đóm lập lòe vườn hoang .
Mùa thu – 1997
Tơ vương
Mùa thu vừa mới đi qua
Dấu chân giũ bụi trên tà áo em
Lá khô rãi lối cỏ mềm
Lòng anh làm mãnh chăn êm em nằm .
Tóc em giờ đã hoa râm
Chỉ riêng đôi mắt lá răm vẫn huyền
Một đời được mấy lời nguyền
Đêm nay bến cũ con thuyền thả neo .
Mười lăm năm nhẹ trôi vèo
Nợ duyên nặng đọng chín chiều tơ vương
Con tim bến đỗ yêu thương
Đêm nay trở gió đừng giương cánh buồm .
Xa em cháy đượm nỗi buồn
Anh thành sương khói đầu non ngóng chờ !
Thu – 1997
Tiễn đưa
Nắng vàng đâu tại mùa thu
Nắng vàng là tại lời ru em buồn
Hồn anh nhòa nhạt chiều sương
Tiễn em về cuối nẽo đường trần ai !
Thu – 1997
Cuối thu
Rừng thu phong trút là vàng
Sông thu đò dọc đò ngang lặng lờ
Mây thu tóc xõa bơ phờ
Người … thu ngấp nghé bên bờ hư vô !
Cuối thu – 2014
Phan Đắc Lữ
Trích thi phẩm BUỒN
Nguồn: Tác giả gửi